Lưu Duyệt Minh cảm thấy rằng, chỉ khi có một mình trong màn đêm thăm thẳm, tại phòng ngủ vỏn vẹn có một tủ quần áo, một giường và một bàn, anh mới là chính mình.
Chỉ như thế mới có thể khiến anh thả lỏng chút ít, nụ cười hèn mọn dối trá đầy vẻ lấy lòng trên mặt mới chậm rãi tan biến.
Sau đó, trên khuôn mặt tầm thường chẳng có gì đặc biệt ấy sẽ không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào nữa, lạnh nhạt hờ hững.
Cô độc và trống rỗng vẫn luôn bầu bạn với Lưu Duyệt Minh, vẫn luôn bám theo anh từ khi anh biết ghi nhớ, ước chừng bắt đầu từ hồi bảy tám tuổi nhỉ? Có lẽ khi ấy không biết cái gì là trống rỗng, cái gì là cô độc, chẳng qua là cảm thấy thế giới này cách anh một lớp lụa mỏng, trông thì mờ ảo, chạm vào cũng không biết là có thật hay không.
Giống ngày thường, hôm nay Lưu Duyệt Minh tan làm rất muộn.
Anh đã cảm nhận dáng vẻ thành phố S lúc nửa đêm mười hai giờ khuya quá nhiều.
Kéo lê thân thể nặng nề, anh đi từng bước đến nhà trọ.
Mặc dù thành phố S là đô thị loại một, nhưng trong đêm khuya, người đi bộ vẫn rất ít ỏi.
Dẫu có người thì cũng mang dáng vẻ vội vội vàng vàng.
Ánh đèn sáng loáng hắt lên đường cái, còn có vài chiếc xe phóng qua.
Không phải chen chúc như ban ngày, giờ phút này, con đường rộng lớn có thể khiến những chiếc ô tô vốn bị hạn chế tốc độ nay lướt cực nhanh, lao vùn vụt.
Ven đường thỉnh thoảng có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, nhưng cũng quạnh quẽ lạnh tanh.
Các cửa hàng sặc sỡ ban ngày giờ đây cũng đen sì.
Ngang qua khu dân cư, trên toà nhà cao ngất thấp thoáng ánh đèn lẻ tẻ, hình chữ nhật hoặc hình vuông.
Có đôi khi Lưu Duyệt Minh sẽ ngẩng đầu nhìn đường viền mờ nhòa của những ngọn đèn hình chữ nhật.
Sau đó nghĩ, những người dưới ngọn đèn này có phải là người một nhà không, có phải đều cảm nhận được hạnh phúc không?
Lưu Duyệt Minh vẫn luôn không biết hạnh phúc là gì.
Thậm chí anh còn chẳng hiểu niềm vui là gì.
Dãy nhà phía sau đô thị phồn hoa là khu cải tạo tái định cư.
Đương nhiên là thuê.
Khả năng tài chính của anh không cho phép anh mua cho mình một căn nhà riêng, dẫu rằng anh đã từng vô số lần suy nghĩ muốn có một ngôi nhà.
Có điều, anh biết mình không xứng.
Một kẻ biến thái, sao có thể xứng đáng sở hữu những thứ này chứ?
Sau khi đi tới những tòa nhà cao ngất, ánh sáng đèn đường đã không thể xuyên thấu những tầng lầu trùng trùng điệp điệp được nữa.
Nơi này lập tức trở nên tối tăm.
Càng đi vào trong thì càng có cảm giác thành phố thôn quê trộn lẫn, không còn nhựa đường đen, chỉ có đường trải xi măng.
Thi thoảng có ánh đèn ảm đạm hắt ra từ mấy tòa nhà nhỏ bên đường, nhưng chúng không thể nào chiếu sáng nổi mặt đường.
Lưu Duyệt Minh đi trên con đường này năm năm.
Nhắm mắt lại, anh cũng có thể miêu tả ra hình dạng của nó.
Không có ánh đèn, anh vẫn có thể dễ dàng an toàn trở về nhà.
Dừng lại trước tòa nhà cuối cùng, Lưu Duyệt Minh móc chìa khóa