Hành Việt chọn địa điểm không xa, đi tàu cao tốc hai tiếng là tới.
Xuống tàu, xe bus chở mọi người lên resort nghỉ dưỡng Vĩnh Thịnh.
Đây là thánh địa nghỉ ngơi nổi tiếng toàn quốc, tọa lạc ở sâu trong núi lớn, phong cảnh tươi đẹp.
Ăn chơi ca múa muốn gì cũng có.
Sau khi xuống tàu cao tốc, Lưu Duyệt Minh xen lẫn vào đội ngũ nhân viên phổ thông cùng lên bus, Quý Truyền và Lưu Minh Hạo có chuyến đặc biệt đến đón.
Trước khi lên xe, Lưu Minh Hạo còn ngoái đầu tìm Lưu Duyệt Minh, lại chỉ có thể trông thấy bóng lưng anh trong đám đông.
Lưu Duyệt Minh cầm thẻ mở cửa phòng khách sạn.
Anh không có ưu đãi như lãnh đạo công ty, chỉ có thể ở phòng đôi.
Cũng may ở chung với anh là một đồng nghiệp trung niên không thích nói chuyện, coi như yên ổn với nhau.
Ăn xong bữa tối, đồng nghiệp nói trong khu du lịch có suối nước nóng, hỏi anh có muốn đi cùng không.
Lưu Duyệt Minh lắc đầu, lịch sự từ chối khéo.
Vị đồng nghiệp không cố mời nữa, đi ra cửa tắm suối nước nóng.
Lưu Duyệt Minh tắm rửa rồi thay quần áo đứng cạnh cửa sổ ngắm trời chiều.
Suy tư chốc lát, anh cầm thẻ phòng và điện thoại ra ngoài.
Không phải là đi tắm suối nước nóng, anh chỉ muốn đi dạo.
Khu du lịch rất lớn, phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng Lưu Duyệt Minh không có tâm trạng ngắm những cảnh đẹp này.
Anh bước trên con đường lát đá vụn, đi một lát lại nghỉ rồi lại đi.
Đầu óc anh trống rỗng, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ trên núi cũng thấp hơn ở thành phố một chút.
Khi phát hiện cánh tay để trần của mình lạnh buốt, Lưu Duyệt Minh mới cầm điện thoại lên, thấy đã mười giờ.
Anh ngẩn ngơ, chẳng biết thời gian đã đi đâu mất rồi.
Quan sát bốn phía xung quanh, lúc này anh mới phát hiện mình đã bất giác đi đến một nơi lạ lẫm.
Mà không nhớ rõ con đường quay về lắm, Lưu Duyệt Minh ảo não đứng nguyên tại chỗ chốc lát.
Nhưng anh không hề muốn tìm đồng nghiệp giúp đỡ chút nào.
Nhìn biệt thự sang trọng đèn đuốc sáng trưng đằng trước, Lưu Duyệt Minh nhấc chân bước vào trong.
Đối với Lưu Duyệt Minh, giao tiếp với người xa lạ dễ dàng hơn nhiều so với tiếp xúc người quen.
Tuy nhiên nơi này quá phồn hoa, ánh đèn quá sáng, Lưu Duyệt Minh từ bóng tối đi tới bị ánh đèn chói lóa tầm nhìn.
“Chào ngài, thưa ngài, xin hỏi cần phục vụ gì ạ?” Nhân viện phục vụ đẹp trai mặc đồng phục đen trắng đi tới.
“Tôi…” Lưu Duyệt Minh cúi thấp đầu, anh thấp hơn nhân viên phục vụ đó, giọng anh rất nhỏ: “Tôi… Bị lạc đường, nơi này quá rộng…”
“Có thể cho tôi