Phó Ngọc Thanh nhìn xung quanh, con Chevrolet* anh mới mua đã biến mất tăm, một chiếc xe của Bộ Tư lệnh Thượng Hải đang đậu sau lưng Lục Thiếu Kỳ, chặn ngay cửa.
(*Một hãng xe Mỹ.)Phó Ngọc Thanh biết gã đây là đặc biệt đến để chặn mình lại, nhớ mới đọc thư của gã chưa được bao lâu, thế mà người này đã tới Thượng Hải rồi. Anh không hề dám đắc tội tên hỗn thế ma vương này, bèn nở nụ cười: “Đánh bài cũng là vì làm ăn mà. Chẳng lẽ cậu chịu để tôi đến vũ trường cùng gái nhảy à?”
Vẻ mặt Lục Thiếu Kỳ rất khó coi, “Một đám đàn bà tiểu thư nói được chuyện làm ăn chắc?” Rồi cả giận, “Tôi đợi anh bao lâu trong xe đấy.”
Phó Ngọc Thanh hết cách, đành nói: “Nếu chờ sốt ruột thì sao không lên?” Lại hỏi gã: “Tài xế của tôi đâu?”
Lục Thiếu Kỳ trừng mắt liếc anh một cái: “Tôi đuổi về rồi,” sau đó mở cửa xe ra lệnh: “Lên xe.”
Phó Ngọc Thanh thấy phiền đến chết, cười nói, “Mợ bé của tôi còn ở trên, cậu đuổi tài xế của tôi về thì lát nữa ai đón mợ?”
Lục Thiếu Kỳ hơi sửng sốt, nhưng chả thèm đếm xỉa: “Tôi còn tưởng có chuyện gì, lát về nhà tôi bảo người đi đón.”
Phó Ngọc Thanh hiểu dù gì cũng tránh không nổi, đành cắn răng lên xe, lúc bấy giờ Lục Thiếu Kỳ mới lộ ra nét cười, ngồi vào cạnh anh rồi bảo tài xế: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Phó Ngọc Thanh hỏi gã. Lục Thiếu Kỳ liếc anh, nửa người ngồi rất ngay ngắn, chân lại móc vào cổ chân anh, thấp giọng nói: “Đến chỗ tôi ôn chuyện.”
Phó Ngọc Thanh giật mình nghĩ, chẳng biết gã đến Thượng Hải được mấy ngày rồi, có biết chuyện Giang Thuận không, bèn cố tình nói: “Nếu đến chỗ Đới Thắng Vinh thì thôi đi, tôi vẫn còn muốn sống.”
Lục Thiếu Kỳ bất mãn: “Tôi mang anh đến chỗ ổng làm gì. Đến rồi anh sẽ biết,” lại nói, “tôi với bạn thuê để ở, anh mà thích thì tôi mua luôn.”
Phó Ngọc Thanh nhớ tới thói ngang ngược của gã hồi muốn mua biệt thự của Phó gia ở đường Tây Khang lúc trước, bèn nghĩ ngay, cái gì mà mua, có mà chiếm thì có. Nhưng Lục Thiếu Kỳ ở gần anh quá, lại còn đang nhìn anh, đành khẽ cười hỏi: “Mua cho tôi sao?”
Lục Thiếu Kỳ nghe vậy thì mừng rỡ, đặt tay lên đùi anh, dục vọng trần trụi trong mắt, nói thầm vào tai anh, “Anh mà ở thì đương nhiên tôi sẽ mua cho anh.”
Phó Ngọc
Thanh chỉ nghe một chút thôi, làm gì có chuyện nghiêm túc, cười cười, lòng thì muốn chuyển câu chuyện sang Giang Thuận, bèn đùa hắn: “Cậu buôn thuốc phiện chắc? Mạnh mồm thế?”
Lục Thiếu Kỳ không vui: “Sao? Không tin tôi mua nổi à?” Nói đến đây thì lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, sắc mặt ngay tức thì trầm xuống, hỏi anh: “Tôi viết nhiều thư cho anh như vậy, rốt cuộc anh vẫn không nhận được sao?”
Phó Ngọc Thanh giả ngơ: “Thật sao? Một bức tôi cũng không nhận được đó.” Lục Thiếu Kỳ hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi mà không đến Thượng Hải thì sợ là anh còn quên luôn cả họ tên tôi rồi nhỉ?” Phó Ngọc Thanh cười như không cười: “Sao lại thế được? Tôi cứ nhìn thấy Bộ Tư lệnh là lại nhớ tới Lục công tử mà, có muốn quên cũng chẳng quên được.” Rồi cố tình nói: “Sáng nay đọc báo còn thấy tin về Bộ Tư lệnh, bảo là bắt được một tàu thuốc phiện thô, nhưng bị cướp mất rồi.”
Trông Lục Thiếu Kỳ không vui: “Anh còn nhắc đến chuyện đấy làm gì? Tôi hỏi cậu rồi, nghe nói anh dây dưa với một con gái nhảy theo Cộng, không bắt anh thì bắt ai?”
Phó Ngọc Thanh nghe gã nói thế thì cũng hơi giận, khẽ cười rồi duỗi tay đặt lên cửa xe, nói: “Vậy thì mời Lục công tử dừng xe đi, tôi dính líu với người của Cộng đảng, sao còn ngồi trên xe của Bộ Tư lệnh được.”
Lục Thiếu Kỳ bị anh chặn họng, thẹn quá hóa giận, bèn chộp lấy tay anh: “Vậy anh còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn cậu tôi xin lỗi anh à?”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh rất bực, nhưng lại không thể trở mặt với hắn, đành thở dài: “Sao dám.”
Lục Thiếu Kỳ không nói gì, gã là người không chịu cúi đầu, nhưng lại sợ nói thêm đôi câu nữa thì sẽ thật sự chọc giận Phó Ngọc Thanh, đành nhịn xuống.
Xe dừng lại trước một dãy nhà kiểu Tây trên đường Tất Huân. Cuối cùng Lục Thiếu Kỳ mới phấn khích bảo anh: “Chính là chỗ này.” Sau đó vô cùng đắc ý nói: “Đảm bảo anh sẽ thích.”