Hóa ra mợ để tiền ở công ty Hối Lợi không phải ngày một ngày hai. Mấy lần đầu đều rất ổn, thế nên gan của mợ cũng lớn dần. Lần này một bà mợ quen cũng bỏ khoảng mấy vạn vào. Tự mợ làm gì có nhiều tiền như thế chứ? Bởi vậy bèn lén lấy tập séc và con dấu của Phó Cảnh Viên, rút ra khoảng năm vạn tệ bạc trắng, kết quả công ty Hối Lợi vừa sập, cùng ngày mợ cũng ốm nặng luôn.
Phó Ngọc Thanh cũng không ngờ mợ lại to gan như vậy, mợ còn chưa dứt lời, cả người anh đã toát mồ hôi lạnh.
Diệp Thúy Văn trong điện thoại vừa nói vừa nức nở, quả thực đã khóc không thành tiếng. Mợ gả vào Phó gia, dù gì cũng chỉ là vợ lẽ mà thôi, hơn nữa xuất thân của mợ vốn thấp, cũng chẳng phải người mà Diệp gia coi trọng. Đừng nói là năm vạn tệ, có là năm ngàn tệ, Diệp gia cũng sẽ không bổ cái khoản nợ đó cho mợ đâu.
Diệp Thúy Văn đã hoảng đến mất tự chủ. Mợ tưởng tiền lời có thể bịt chỗ rò này lại, ai ngờ công ty Hối Lợi lại ra cái chuyện này, giờ cứ nhắm mắt là lại liên tục mơ thấy ác mộng, rất sợ Phó Cảnh Viên biết mà nổi cáu, mợ luôn rất sợ ông, cũng không dám nói với người khác, bèn tìm đến Phó Ngọc Thanh.
Diệp Thúy Văn khóc òa lên ngay đầu bên kia điện thoại: “Ngọc Thanh, tôi có lỗi với cậu quá, nhưng tôi thật sự hết cách rồi. Tôi sợ lắm, nếu vì chuyện này mà ông đuổi tôi đi, tôi biết làm sao đây? Nhỡ tôi không được gặp Ngọc Đình nữa thì sao?”
Phó Ngọc Thanh làm gì có cách gì đâu, tiền trong tay anh bỏ vào kinh doanh cả rồi, hiện giờ chính là thời điểm dùng tiền, đến cả chi tiêu ngày thường anh cũng vô cùng tiết kiệm. Muốn anh lập tức lấy ra năm vạn tệ, có thế nào cũng không được. Càng chưa kể năm vạn tệ này quả thực không phải một con số nhỏ, thế cũng là trôi đi theo nước rồi, không còn gặp lại được nữa.
Phó Ngọc Thanh biết mợ hoảng lắm, sợ mợ nghĩ quẩn, bèn khuyên, chuyện này giấu là không giấu được, thà mợ nói thật còn hơn, cha nể mặt Ngọc Đình, cũng sẽ không thật sự làm gì mợ đâu. Còn bảo thêm: “Mợ cứ bảo là bị người ta mê muội, sau đó trong lòng sợ nên mới hỏi tiền về. Dù hơi lỗ nhưng vẫn còn đỡ hơn người khác nhiều. Mấy hôm nay tôi sẽ nghĩ cách, bù lại một ít cho mợ.”
Diệp Thúy Văn vẫn còn sợ, Phó Ngọc Thanh lại khuyên mợ một lúc lâu nữa, đồng ý nghĩ cách hộ mợ. Sau khi cúp máy, chỉ thấy tình cảnh thật thảm, hy vọng mong manh. Nếu bảo anh xem, chuyện công ty Hối Lợi, rõ ràng tất cả đã được lên kế hoạch từ trước, dụ được từng bà một bước thẳng vào tròng, nếu hôm nay mà nguy thì chỉ có nước cao chạy xa bay, nào còn nghĩ được cách gì chứ?
Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện Diệp Thúy Văn, anh không khỏi nhớ đến bà Hà, rồi lại nhớ đến khoản tiền cho vay nặng lãi mà Lạc Hồng Hoa cầm của Mạnh Thanh hồi trước, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Anh nghĩ đến tình cảnh của các nàng, thầm nghĩ, tại sao vợ cả cầm tiền mà vợ bé cũng cầm tiền chứ? Các nàng vắt óc tìm kế phát tài, chắc là bởi cảm thấy đàn ông trên thế gian này không tin được, chỉ có tiền giấy mới có thể khiến các nàng yên tâm đi.
Vừa nghĩ thế, cũng vừa dường như có thể hiểu được hoàn cảnh của các nàng.
Phó Ngọc Thanh vốn định bảo mấy câu với Lục Thiếu Du trước khi ra cửa, nào ngờ sáng sớm nàng đã phải ra ngoài, nàng hẹn đi xem tập kịch ở xã kịch với Diệp Lệ Văn, cho nên ăn sáng xong là vội vàng đi luôn.
Dạo này Lục Thiếu Du hay đi với Diệp Lệ Văn. Nàng và Diệp Lệ Văn xấp xỉ tuổi nhau, đều từng ở Tây, hai người rất thân, tình cảm như chị em gái vậy.
Hai anh em nhà Phó người này bận hơn người kia, bởi vậy Diệp Lệ Văn cũng thường đến chỗ Phó Ngọc Thanh tìm nàng, không phải cùng xem hí thì sẽ cùng đi chơi nhà sách. Lại vì Triệu Vĩnh Kinh chụp rất nhiều ảnh đẹp cho các nàng, Diệp Lệ Văn đâm ra sinh mê nhiếp ảnh, thường xuyên kéo Lục Thiếu Du đến Đại học Thánh John. Chỉ là các nàng đều
không biết lái xe, lại không chịu gọi tài xế, bèn bảo Lục Thiếu Kỳ tiện đường lái xe chở các nàng đi luôn.
Lục Thiếu Kỳ vẫn còn hơi khách sáo với Diệp Lệ Văn, nhưng cũng không nói gì, chở vẫn sẽ chở, chỉ là trước khi đi bảo Phó Ngọc Thanh tiện thể qua Bộ Tư lệnh ngó chút.
Phó Ngọc Thanh cười: “Cậu đi làm đi, trưa làm xong tôi đến đón cậu, mời cậu ăn một bữa được không?”
Lục Thiếu Kỳ nghe anh nói thế thì cười toe toét, không nhịn nổi, chỉ ho hai tiếng, không bảo được, cũng không bảo không được, chỉ nghển cổ, ngâm nga xuống lầu, đến thẳng gara lấy xe.
Phó Ngọc Thanh thấy bọn họ đã đi cả thì mới dặn Đỗ Hâm mấy câu.
Đỗ Hâm thấy xung quanh không có ai, bèn đánh bạo hỏi anh: “Thiếu gia, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chính Phó Ngọc Thanh còn không rõ hết, sao có thể giải thích cho cậu được đây? Cho nên chỉ nói: “Anh ta muốn nhận nuôi đứa bé kia, không chịu trả lại cho Phó gia. Hai người bọn ta, vì cái này mà bất hòa, nổi giận với nhau.”
Đỗ Hâm mắt chữ a mồm chữ o, chợt tỉnh ngộ, bèn bảo anh: “Thiếu gia, không phải đâu! Tôi biết, chuyện này thật ra đơn giản lắm! Khi đó anh ta vừa đi Nam Kinh, sau khi đoạn tuyệt không rõ ràng với cậu như thế, trong lòng cảm thấy có lỗi với cậu, vừa nghĩ chuyện này đang làm khó cậu, cho nên mới muốn thay cậu nuôi đứa bé đúng không?”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt, hỏi ngược lại cậu: “Cái gì mà đoạn tuyệt với ta cơ?”
Đỗ Hâm nghi ngờ: “Chẳng lẽ không phải sao?” Lại xấu hổ nói: “Những cái này đều là tôi đoán mò thôi, không phải ai bảo tôi đâu. Thiếu gia, cậu đừng giận nhá.”
Sắc mặt Phó Ngọc Thanh hơi khó coi, bèn mắng cậu: “Cậu đừng có nói bậy, chuyện này là ta không tốt với anh ta, là ta muốn một đao cắt đứt với anh ta.” Bảo thêm: “Sau này gặp anh ta cậu đừng có nhắc đến chuyện này, hiểu chưa!”
Sau khi nghe Đỗ Hâm mãi không nói nổi nên lời, cậu tuyệt đối không hề ngờ sẽ là như vậy, chẳng dám hỏi thêm nữa, chỉ ngượng ngùng rời đi.
Lúc đi trong đầu cậu cũng rối mù, nghĩ, lại là thiếu gia có lỗi với ông chủ Mạnh sao!
Hôm qua cậu gọi điện đến Mạnh gia, Lạc Hồng Hoa nghe máy, nghe cậu nói xong thì rốt cuộc không nhịn được mà trách đôi câu: “Tam gia cũng thật là, rõ ràng A Sinh có xe ở bên ngoài chờ anh ấy, anh ấy lại lặng lẽ biến mất dạng, A Sinh cuống lắm đấy, rất sợ anh ấy gặp chuyện chẳng lành, giờ vẫn còn đang ở ngoài tìm kia kìa!”
Đỗ Hâm vội vàng xin lỗi qua điện thoại, bảo là vừa mới về rồi, không phải đã lập tức gọi điện đến báo bình an đây sao? Còn bảo thiếu gia cũng xin lỗi mọi người, còn chuẩn bị cả quà để cám ơn, sáng mai muốn cậu đến cửa, thay mặt nhận lỗi!
Lạc Hồng Hoa nói xong thì cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, bèn bảo: “Nếu không có chuyện gì thì tốt rồi, không cần xin lỗi, có tí việc mà còn phải đến tận cửa làm gì.”
Đỗ Hâm nào dám nói trong đó còn có quà chúc mừng Mạnh Thanh cưới vợ bé, chỉ cười hì hì, coi như không vì nhận lỗi vậy, lẽ nào cũng không cho phép tôi đến nhà sao? Tôi còn phải học quyền mà, sư nương cũng không thể ngăn tôi chứ!
Lạc Hồng Hoa cũng cười, bảo, cái này thì không dám ngăn cậu, cậu đến đi, tôi còn có vé xem phim muốn đưa cho cậu đấy!
Chuyện này sau khi cúp máy Đỗ Hâm không dám nói cho Phó Ngọc Thanh, chỉ sợ Phó Ngọc Thanh băn khoăn trong lòng.
Truyện convert hay :
Hào Tế