Lục Thiếu Kỳ cả giận trừng mắt nhìn anh: “Nói gì thế? Anh không dám sao?”
Phó Ngọc Thanh đành bảo: “Cậu thề thốt nặng nề như thế, tôi không dám thật. Nhưng tôi cũng không dối cậu, hai năm này, nếu tôi có lỗi với cậu, vậy thì…” Anh nghĩ một lát, rồi mới nói: “Vậy thì để tôi cả đời này sống cô đơn đến già đi.”
Lục Thiếu Kỳ lại khẽ cười lạnh: “Cái tên nhà anh đúng là gan con thỏ, thề một cái thôi mà cũng phải dè dặt như thế.” Gã sáp lại gần, hung hăng hôn Phó Ngọc Thanh một hồi rồi mới buông anh ra, nói, “Thật ra anh thề gì cũng không quan trọng. Nếu anh dám dan díu sau lưng tôi, đó chính là tự mình chuốc khổ. Mấy người bạn ngày xưa của anh, tốt nhất là nên biết đường mà tránh xa một tí đi!”
Phó Ngọc Thanh hơi cười, hỏi: “Bạn ngày xưa gì chứ? Bạn của tôi, bộ cậu cũng biết hả?” Nhưng trong lòng lại hơi run, bỗng dưng nghĩ đến Mạnh Thanh.
Rõ ràng chẳng mấy lâu trước mới thấy hắn lúc thi ở Nam Kinh xong, thế mà Phó Ngọc Thanh lại cảm thấy đó là chuyện từ lâu lắm rồi.
Nhìn Mạnh Thanh qua đám đông, giống như đang nhìn một người lạ chưa từng gặp bao giờ vậy.
Cứ lúc nào rảnh rỗi, anh lại không kìm được mà nghĩ về người kia.
Mạnh Thanh trong anh, đến tột cùng là gì đây?
Số lần hai người gặp nhau kỳ thực chỉ đếm được trên đầu ngón tay, giao tình của bọn họ, nói chung cũng chẳng đến như bạn.
Có lẽ là bởi họ gặp nhau quá ít, thế nên lần nào gặp anh cũng đều nhớ đặc biệt rõ ràng. Anh nhớ nhất là lần Mạnh Thanh đứng đợi anh ở dưới Lợi Hoa. Lúc đó ánh nắng rực rỡ vô cùng, như thể cả thế gian đều đang tỏa ra một thứ ánh sáng chói lòa. Anh nhớ tán cây rậm rạp ngả bóng lên ô cửa kính, khẽ lay động. Anh đứng sau cửa sổ, chẳng biết vì sao lại nhìn xuống. Lúc ấy Mạnh Thanh cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, dáng vẻ khi đó như thể cũng thấy anh vậy. Lòng anh chợt sợ, bèn lui về sau một bước.
Khi đó nắng tỏa rực, gió Nam thổi nhè nhẹ, mùi long não thoang thoảng, đến cả trái tim cũng đập rất nhanh, rõ ràng nhường ấy, mỗi lần nhớ tới, cơn đau bí bức lại nhói lên trong ngực.
Lòng anh run lên mà nghĩ, mình quả thực không nên đụng vào hắn. Giờ hắn đã quên mất mình rồi, thế nhưng mình lại vẫn nhung nhớ hắn như thế, đến bao giờ mới dứt được đây?
Lục Thiếu Kỳ gấp cẩn thận tờ giấy lại rồi cất vào túi áo, lại nhớ đến một chuyện, bèn bảo anh: “Anh phải thường xuyên viết thư cho tôi nhé, thư tôi viết cho anh anh phải trả lời, một khắc cũng không được chậm trễ đâu đấy!”
Phó Ngọc Thanh nhìn gã, bất chợt nhớ đến những lời mình nói với Mạnh Thanh, lòng nhói lên, nhưng lại chỉ cười đáp ứng: “Được rồi.”
Phó Ngọc Thanh cứ ngỡ chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Đỗ Hâm trở về Thượng Hải, lại phải bận
hôn sự, nếu muốn cậu đi truyền những lời này thì lại chẳng đâu vào với đâu, hết sức vô lý.
Nếu tự anh mở miệng, thì lại không nói nổi. Cứ như thể anh đang mượn cớ để được gặp Mạnh Thanh vậy.
Lời nói của anh khi ấy quá tuyệt tình, giờ chẳng muốn đi gặp Mạnh Thanh.
Cho nên anh không nhắc lại chuyện này nữa.
Việc Lục Thiếu Kỳ đi, Diệp Hãn Văn có gọi điện đến hỏi một lần, Phó Ngọc Thanh thấy thái độ của hắn cứ là lạ, bèn hỏi hắn thêm đôi ba câu, nhưng Diệp Hãn Văn không chịu nói.
Sau khi kết hôn với Tú Hoa, Đỗ Hâm rời Phó gia. Bên cạnh Phó Ngọc Thanh không còn ai, Tú Sơn vừa phải làm việc ở công ty, lại vừa phải hầu hạ anh nên không được chu toàn cho lắm, trong nhà lại cũng không có nhiều người, anh bèn để Vương Xuân sống luôn dưới lầu. Tính Vương Xuân hơi ngột ngạt, thật ra trước kia Phó Ngọc Thanh không thích hắn cho lắm, nhưng giờ thì lại không thấy sao.
Lục Thiếu Kỳ lên đường vào trước cuối năm dương lịch. Gã đi tàu hỏa đến Phụng Thiên*, đi qua Liên Xô mới đến Đức. Lục Thiếu Du cũng chuẩn bị hành trang, với người ngoài thì chỉ bảo muốn tiễn Lục Thiếu Kỳ một đoạn, lúc nào đến Phụng Thiên thì lại đến Thanh Đảo tĩnh dưỡng.
(*Tên cũ của Thẩm Dương.)Nhưng cả hai đều hiểu lần từ biệt này, chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại, trong lòng đều vô cùng bịn rịn, mặc dù ở nhà đã nói lời từ biệt rất nhiều lần rồi, nhưng đến lúc lên tàu tạm biệt lại vẫn thống thiết vô cùng.
Trong buồng hạng sang còn có một người đàn ông đi cùng, để râu, trông cực kỳ giống Ôn Trì Lương, nhưng hắn ta lại bảo mình họ Ngô, tên là Vận Thiên, cũng đi Đức để học. Trong lòng Phó Ngọc Thanh bứt rứt mãi mà nghĩ, chẳng phải Ôn Trì Lương bị xác nhận là Cộng đảng sao? Sao lại ở đây? Nhưng không nói toạc ra. Chỉ bảo Lục Thiếu Kỳ, đường xá xa xôi, có người bầu bạn thì đỡ trống trải.
Lục Thiếu Kỳ ngồi cùng anh, nắm tay anh không buông, nhưng lạ thay lại không hề nói lời gì độc địa, chỉ im lặng nhìn bên mặt anh, đến tận lúc tàu sắp lăn bánh rồi mới thấp giọng bảo: “Ngọc Thanh, anh phải chờ tôi nhé.”
Phó Ngọc Thanh nhìn gã, mặc dù lúc nào cũng mong gã đi, nhưng giây phút ấy nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của gã, lại cảm thấy có chút không đành.
Anh nắm lấy tay Lục Thiếu Kỳ, đáp như thề: “Tôi chờ cậu.”