Phó Ngọc Thanh nghe đến đây thì váng cả đầu, đứng cũng còn hơi không vững, một lúc lâu sau mới nói: “Được, được.”
Anh chỉ nói mỗi hai chữ được như thế, không thêm gì nữa, cầm thư đi thẳng lên lầu, lấy bút máy và một tờ giấy khác rồi viết một bức thư thật nhanh.
Đó đều là những lời do chính anh nói, giờ Mạnh Thanh quả nhiên đã gửi thư đến, nhưng mỗi một từ trong lá thư kia đều như một nhát dao cắt vào lòng anh vậy.
Thư hồi âm anh viết cũng rất ngắn gọn.
Mạnh Thanh đã mời anh rồi, sao anh có thể không đi cơ chứ?
Chỉ là cỗ đầy tháng thôi mà, nên đáp ứng. Nhưng việc đặt tên thì không nhắc đến.
Anh viết xong thư rồi, cầm lá thư lên toan đứng dậy, song lại thấy choáng đầu hoa mắt, không đứng nổi. Anh không xuống lầu nữa mà ấn chuông điện gọi một người đi lên, bảo ông mang thư xuống, kế đó bảo ông thưởng người ta thêm mấy đồng tiền.
Trong nhà đều là người hầu lâu năm, thấy sắc mặt anh khó coi thì hơi lo, bèn hỏi anh đôi câu, Phó Ngọc Thanh chỉ đáp là mệt thôi, không việc gì.
Đến lúc người hầu mang thư xuống, Phó Ngọc Thanh lại ngồi ở đó nghỉ một lúc, vẫn cảm thấy không có sức, bèn dứt khoát nằm xuống nghỉ, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Người hầu bảo chú Cảnh, chú Cảnh chạy từ bên nhà cũ qua xem anh, sau đó tự mình gọi một vị bác sĩ đến.
Sau khi bác sĩ đến, Phó Ngọc Thanh bị người hầu đánh thức mới biết là có chuyện như vậy. Nhưng bác sĩ cũng đã mời đến rồi, chỉ có thể nhờ người ta xem hộ chút.
Sau khi bác sĩ xem qua thì bảo là anh suy nghĩ quá độ, muốn anh tĩnh tâm nghỉ ngơi, không thể quá sức. Nghe xong, chủ Cảnh lại càng lo, bèn dọn thẳng đến túc trực bên anh cả đêm, không cho người khác tham gia vào.
Bởi vì chú Cảnh đã lớn rồi, Phó Ngọc Thanh cũng chỉ có thể nghe theo, ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.
Tháng đó ở Nam Kinh cũng đặc biệt lạnh, lại còn rơi mấy trận tuyết, ngày nào Phó Ngọc Thanh cũng ngủ nhiều hơn lúc ở Thượng Hải năm sáu giờ, tinh thần quả nhiên tốt hơn nhiều. Nhưng sau khi anh khỏe rồi, chú Cảnh lại đột nhiên ngã bệnh.
Phó Ngọc Thanh thấy bệnh tình của chú nghiêm trọng, đến dồn dập, nên không dám chậm trễ, bèn mời ngay bác sĩ Đức đến khám. Nguyên bảo là đêm bị trúng gió lạnh, phải tiêm, tính chú Cảnh cứng đầu, kiên quyết không chịu, cũng không muốn uống thuốc Tây. Phó Ngọc Thanh không thể ép chú, thế là lại mời bác sĩ Trung Quốc đến nhà xem bệnh kê thuốc, còn cho cả người chăm nom chú. Nào ngờ bệnh tình không những khá hơn, mà còn càng lúc càng nặng, Phó Ngọc Thanh không chịu thuận theo chú nữa, lại mời bác sĩ Đức đến khám. Kết quả đã chuyển thành viêm phổi, phải nhập viện chữa trị.
Chú Cảnh nhất quyết không chịu đi bệnh viện, Phó Ngọc Thanh đành phải mời người đến nhà chăm lo cho chú, nhưng trận bệnh này quá hung, tuổi lại đã cao, cơ thể nhanh chóng không chống chọi nổi, cứ thế mà ra đi.
Chú Cảnh ở Phó gia quá lâu, gần như là người thân của anh rồi. Phó Ngọc Thanh tận mắt chứng kiến chú bệnh nặng qua đời thì không khỏi đau lòng. Diệp Hãn Văn đến thăm anh mấy bận, thấy anh luôn sầu não thì rất lo, bảo anh đây là bệnh tâm, anh phải nghĩ thoáng ra, đừng để ngâm lâu thành bệnh nặng.
Sao Phó Ngọc Thanh lại không hiểu
cơ chứ? Nhưng đây là nỗi cô quạnh trong lòng, nào ai có thể hiểu nổi đây.
Bởi vì đã nhận lời đến bữa cỗ đầy tháng của Mạnh Thanh, đầu năm Phó Ngọc Thanh đi một chuyến về Thượng Hải.
Vốn anh đã nghĩ đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Suy cho cùng Mạnh Thanh vẫn là người giang hồ, uống rượu chắc cũng nhiều, anh đến đó, ngồi một lúc, qua loa đôi chút rồi về là xong.
Đến bữa cỗ đó, anh thấy không nên gây chú ý quá nên không mang tài xế theo, chỉ gọi xe kéo. Bởi vì Đỗ Hâm bảo hắn chuyển nhà rồi, cũng đang ở tô giới Pháp này, cách anh cũng gần nên lúc đó không hỏi nhiều, thành thử giờ mới vướng. Hàn Cửu xin nghỉ hai ngày. Triệu Ưng Vũ thì lại không nghĩ anh về hôm nay, hắn không có ai có thể hỏi được.
Anh sợ nhiều chuyện nên không muốn gọi điện cho Mạnh Thanh, bèn cứ để xe kéo chạy đến nhà cũ của Mạnh Thanh ở chùa Từ Vân, hỏi được địa chỉ mới rồi mới lại chạy thẳng qua. Đi như thế nên đâm ra chậm hơn rất nhiều.
Phó Ngọc Thanh nghĩ, chờ đến lúc anh đến thì chắc khách khứa đang ra ra vào vào, cứ lặng lẽ vào là được. Nào ngờ lúc anh đến đầu ngõ, trong ngõ lại vắng tanh, chẳng thấy bóng dáng một vị khách nào cả. Mạnh Thanh đang đi tới đi lui ngoài cổng, thấy xe kéo của anh chạy tới từ đằng xa thì vội vàng ra đón, hỏi anh có phải trên đường gặp chuyện gì không.
Phó Ngọc Thanh không nghĩ hắn đã chờ suốt ở đây, thấy dáng vẻ sốt ruột của hắn thì bảo: “Có lỗi với ông chủ Mạnh quá, là tôi ra cửa muộn, sao ngài lại đứng đây chờ tôi thế?”
Mạnh Thanh thấy anh khách khí thì chỉ hơi cười, đáp: “Là tôi hơi sốt ruột ấy mà, ngồi trong nhà thấy không yên, cho nên mới ra ngoài đứng.” Sau đó hỏi anh sao không thấy hai người Triệu Hàn đâu?
Phó Ngọc Thanh nói: “Chỉ là đến chỗ ngài thôi, có phải đi đâu đâu, cho nên bảo bọn họ về rồi.” Anh theo Mạnh Thanh vào cửa, chỉ thấy độc một bầu yên tĩnh, trông không giống như đã mời khách thì hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Chẳng nhẽ tôi đến muộn vậy sao, khách khứa về hết rồi hả?”
Mạnh Thanh thấy anh hỏi thì không khỏi cười, đáp: “Làm gì có khách khứa gì đâu, hôm nay chỉ mời mỗi tam gia thôi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ được là lại thế, trong lòng hối hận ngay tức thì, nghĩ, lẽ ra không nên đến bữa này. Nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cười đáp: “Sao mà tốt thế chứ, té ra mời có mỗi mình tôi thôi à, thế mà tôi lại còn đến muộn cho được.”
Rồi hỏi: “Sao không mời người khác vậy?” Hỏi xong thì lại không dằn được cơn hối hận, cảm thấy mình việc gì phải hỏi cái câu thừa thãi này cơ chứ.
Mạnh Thanh cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ nói: “Đình Ngọc và Ngọc Anh cũng không mời khách mà, sao lại vì nó mà tổ chức rầm rộ được?”
Phó Ngọc Thanh lại nghĩ, thế thì sao vì mẹ nó thì lại tổ chức rầm rộ thế? Nhưng lời này không hỏi được, đành chỉ cười nhạt, theo hắn đi vào.