Triệu Vĩnh Kinh cũng từng chọc anh vì chuyện này, bảo chẳng đếm xuể rốt cuộc anh đã có bao nhiêu người tình rồi. Phó Ngọc Thanh mới cười bảo: “Nếu có tòa án thì có thể mời bọn họ đến đối chất xem sao, chỉ sợ chẳng còn được mấy người đâu.”
Triệu Vĩnh Kinh rất thân với Dương Thu Tâm, ngặt nỗi sau khi Dương Thu Tâm trở nên nổi tiếng, đến cả mặt Triệu Vĩnh Kinh cô cũng chẳng thấy được mấy bận. Dương Thu Tâm nhận được tiền thù lao từ hãng phim, kế đó thuê một căn nhà trọ rất đẹp, cậu cũng chưa ghé qua bao giờ. Dương Thu Tâm có mời cậu vài lần, thấy cậu mãi không chịu đến thì hơi giận, mới bảo Phó Ngọc Thanh: “Em mời cậu ấy đến chỗ em ngồi một chút thôi, tại sao cậu ấy cứ năm lần bảy lượt từ chối, phớt lờ em đi vậy? Có phải cậu ấy cảm thấy em đóng phim rồi, xuất hiện ở công chúng rồi thì không thể gặp cậu ấy được nữa không?”
Một lần khác thì bảo anh: “Tại sao cậu ấy lại không hiểu? Em với cậu ấy, mặc dù cùng đi học đấy, nhưng là học hai thứ khác nhau. Cậu ấy học ra có thể làm luật sư, có thể làm giáo sư, danh giá vô cùng. Nhưng em có học giỏi đến mấy đi nữa, ra ngoài cũng chỉ có thể làm nhân viên đánh máy, làm thư ký mà thôi. Nay có một con đường có thể giúp em đi dễ dàng hơn, tại sao cậu ấy lại không thể thông cảm cơ chứ?”
Mới đầu Phó Ngọc Thanh còn chưa tỏ, bèn bảo Triệu Vĩnh Kinh: “Cậu với cô bé vừa là bạn học, lại vừa là bạn thân, cũng chẳng phải cựu dân thời tiền Thanh, cậu đến nhà mới của cô bé ngồi chơi một chút, có gì mà không thể nói ra chứ? Tội gì phải xa cách người ta ngàn dặm như vậy?”
Triệu Vĩnh Kinh ngần ngừ một chốc mới nói: “Bây giờ cô ấy nổi tiếng quá, em không thể gặp cô ấy được.”
Cậu vừa dứt lời, Phó Ngọc Thanh cũng hiểu ngay được phần nào, hẳn là những việc mà cậu ta làm không cho phép bên ngoài để mắt đến, bởi vậy mới phải kín đáo như thế.
Vì Lục Thiếu Du mà Phó Ngọc Thanh trở nên đặc biệt nhạy cảm với một số việc. Từ trước anh đã láng máng nhận ra, Triệu Vĩnh Kinh khá chắc đã chịu ảnh hưởng từ một chủ nghĩa nào đó rồi, có lẽ giống như Lục Thiếu Du, hoặc là đương đi trên con đường giống Lục Thiếu Du. Song Triệu Vĩnh Kinh chưa từng thật sự hé lộ gì cho anh, anh cũng không thể mở miệng hỏi, lời lẽ giữa bọn họ đều là ngầm hiểu, đều là đi đúng nơi dừng đúng chỗ.
Phó Ngọc Thanh rất thấu hiểu sự tủi thân và chua xót của Dương Thu Tâm, tuy thông cảm với Triệu Vĩnh Kinh nhưng vẫn không kìm được mà khuyên cậu: “Nếu cậu chưa quên cô bé là bạn mình, hà cớ gì phải lạnh nhạt với cô bé như vậy? Nếu không tiện gặp nhau thì gọi điện thoại hay viết thư cũng đều là những cách liên lạc rất thuận tiện mà, dù có muốn tuyệt giao đi nữa thì cũng phải có một lý do cho cô ấy biết chứ, đúng không?”
Triệu Vĩnh Kinh khó xử vô cùng, sau rốt, cậu chỉ nói: “Cô ấy có bạn mới thì sẽ quên bạn cũ thôi. Vả lại, em chẳng qua
cũng chỉ là một người bạn bình thường ấy mà.”
Bởi vì Phó Ngọc Thanh rất trăn trở chuyện này, nên đận đó, cứ thấy Dương Thu Tâm là anh lại rất đau lòng.
Phó Ngọc Thanh quay về Thượng Hải, luôn đau đáu nhớ về con ngựa gỗ của Đình Ngọc, sợ thằng bé không có đồ để chơi, bèn đến thương xá mua cả tá đồ chơi, kế đó đặc biệt viết một phong thư ngắn hết mực khách sáo, rồi cho người mang đến Đông Đài, kết quả tất cả đều được gửi trả về nguyên vẹn.
Người đi quay về cũng ái ngại vô cùng, anh thấy thậm chí lá thư còn chưa mở ra, trong lòng đều tường tỏ, những lời Mạnh Thanh nói với anh khi ấy, chẳng phải là xúc động nhất thời, mà hoàn toàn là thực.
Hễ anh nghĩ đến Dương Thu Tâm là lại nghĩ đến Mạnh Thanh, cảm thấy có lẽ đối với người kia, giờ anh cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.
Anh nhớ lại chặng đường từ Đông Đài đến Nam Kinh, dẫu cho người ấy hết lòng chăm sóc anh, thế nhưng lại khách sáo quá đỗi, khác một trời một vực với sự thân thiết thuở dĩ vãng, bởi thế lại càng đau lòng.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể từ bỏ hy vọng.
Nếu có thể dễ dàng lãng quên người ấy như vậy thì anh đã chẳng khổ sở đến nhường này rồi.
Có điều, sau khi anh gửi thư đi thì mãi không thấy Lục Thiếu Kỳ hồi âm, anh không kìm được nỗi bất an, liệu có phải nửa đường thì thư bị đánh rơi nên không có ai nhận được không.
Phó Ngọc Thanh luôn nghĩ, nếu Lục Thiếu Kỳ nhận được thư rồi thì sẽ chẳng im hơi lặng tiếng thế này đâu, có khi sẽ đánh điện đến ngay tắp lự ấy chứ.
Lúc trước lên cơn xúc động đi thẳng đến Đông Đài, chẳng hiểu là bị cái gì thôi thúc nữa, lại chọc thủng cả lớp cửa sổ giấy mỏng manh kia mất rồi, trong lòng hối hận quá đỗi.
Chuyện đã đến nước này, anh như rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Bên Lục Thiếu Kỳ tịnh không một tin tức, vậy nên anh bị vây khốn ở đây, không có mặt mũi để mà lại đi Đông Đài. Song trong lòng anh cũng rõ, muốn Lục Thiếu Kỳ “tan hợp vui vẻ” với anh thì cũng chẳng khác gửi hy vọng vào bong bóng là bao, thoáng cái vỡ òa.
Chính khi anh đương cùng đường bí lối, Lạc Hồng Hoa lại cho người lặng lẽ chuyển lời tới, bảo là đã bắt được Từ Thế Vĩ rồi, đang nhốt ở bến tàu, phải đợi Mạnh Thanh quay về xử lý.
Phó Ngọc Thanh hay tin thì bất ngờ vô cùng. Vốn cứ tưởng chả bắt được đâu, nào ngờ cuối cùng ác giả ác báo, gã lại rơi trúng vào tay Lạc Hồng Hoa.
Anh nghĩ thế, bèn đi gặp Lạc Hồng Hoa ngay, hỏi có phải nàng đã cho người đến bao tin cho Mạnh Thanh rồi hay không.
Lạc Hồng Hoa nghe anh hỏi thế thì lại cười nhạt: “Tam gia hỏi kỳ thế, tôi còn chẳng biết anh ta đang ở đâu cơ mà, làm sao cho người đi báo tin cho anh ta hay được?”