Mới đầu Phó Ngọc Thanh không biết Mạnh Thanh đến là vì nguyên cớ ấy.
Bởi vì bao nhiêu việc đận trước cứ dồn hết cả vào nhau, quả tình là bận vắt chân lên cổ, thành ra bệnh dạ dày lại tái phát, mấy hôm nay phải ngoan ngoãn nằm nhà dưỡng bệnh.
Lúc nghe người bảo Mạnh Thanh đến, anh còn chẳng dám tin, ngờ vực đi xuống lầu, thế mà quả nhiên lại thấy Mạnh Thanh đang đứng trong phòng khách tầng một, sửng sốt vô cùng.
Đợt này thời tiết đang rất nóng, nhưng Mạnh Thanh lại mặc áo dài thẳng thớm chỉnh tề, không còn giống dáng vẻ của hắn lúc ở nông thôn nữa. Mũ thì chắc người làm đã treo vào phòng thay đồ cho hắn rồi, thế nên mới thấy được lớp mồ hôi mỏng trên trán. Người làm còn bật quạt điện lên hong mát cho Mạnh Thanh.
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ hắn lại chịu tới, đứng phỗng ra ấy, Mạnh Thanh ngẩng mặt nhìn anh, gọi một tiếng tam gia.
Trống ngực Phó Ngọc Thanh đập thùm thụp, ồn inh cả tai. Ở nhà anh chỉ bận áo ngắn tay mỏng với quần dài, giờ đang nghĩ xem có nên lên lầu thay quần áo không, ấy vậy mà lại chẳng cất bước đặng, chỉ đăm đắm nhìn người trước mặt.
Vương Xuân bảo người bê trà bánh tới, sau đó nhẹ nhàng lui xuống.
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới sực hoàn hồn, vui mừng khôn kể. Song đến lúc anh luống cuống mời Mạnh Thanh ngồi mới biết hóa ra Mạnh Thanh tới là vì chuyện gì.
Mạnh Thanh đưa thư của Lục Thiếu Kỳ cho anh, đoạn bảo: “Tam gia, Lục công tử nói bất kể thế nào cũng phải mời anh đến Hương Cảng một chuyến. Anh đi gặp gã, vốn tôi không nên ngăn cản, thế nhưng có một chuyện tôi chưa từng cho anh biết, mong anh đừng trách.” Hắn hơi ngừng lại, đoạn tiếp tục, “Thật ra trước khi đi Lục công tử có đến tìm tôi, chẳng biết chuyện ở khách sạn Lệ Thanh bị bại lộ bao giờ, gã đã sinh nghi với tôi rồi, còn liên tục ám chỉ rất nhiều lần. Lần này gã gọi tam gia đến Hương Cảng, tôi nghĩ thể nào tam gia cũng sẽ đi thôi, nếu gã hỏi đến chuyện ấy thì tam gia cứ bảo không biết là được.” Hắn nói thêm, “Chuyến đi Hương Cảng này, đáng nhẽ là tôi hộ tống tam gia đi. Ngặt nỗi chuyện này rất đáng quan ngại, thế nên tôi nghĩ chi bằng bảo Hàn Cửu với Triệu Ứng Vũ đi cùng bên ngoài,
còn tôi thì bí mật đi theo để phòng chuyện gì bất ưng, chẳng hay ý tam gia thế nào?”
Niềm vui của Phó Ngọc Thanh đã bay ráo, chẳng ngờ vì lý do ấy mà hắn mới đến thăm, trong lòng vừa thất vọng lại vừa tức giận. Anh sợ mình mở miệng thì lại lỡ nói lời gì không hay, bởi vậy chỉ nhận thư của Lục Thiếu Kỳ rồi lẳng lặng đọc.
Không đọc thì chả sao, đọc rồi mới hết hồn. Thì ra trong thư đưa cho Mạnh Thanh Lục Thiếu Kỳ viết rất rõ, chỉ cần anh tức tốc dẫn mình đến Hương Cảnh, chuyện ở khách sạn Lệ Thanh sẽ cho qua ngay lập tức. Chỉ e vụ bắt cóc giả đó đã bại lộ từ lâu trước rồi, chẳng lừa được ai hết. Song cũng không thể kéo Mạnh Thanh vào chuyện này được.
Vô vàn suy tính nảy lên trong lòng anh, bao lời muốn nói lại buộc phải dằn xuống, chuyện hệ trọng nhất trước mắt chính là giữ Mạnh Thanh lại ở Thượng Hải. Anh nói: “Ông chủ Mạnh kỳ thực cũng không cần phải lo lắng quá. Chuyện là bữa trước tôi có gửi một lá thư cho cậu ta, thế nên cậu ta mới hành động bất thường thế này. Chuyện khách sạn Lệ Thanh cậu ta cũng không gán cho tôi đâu, chắc chẳng qua là muốn gặp tôi thôi. Đây cũng chả phải chuyện gì quá nghiêm trọng, ông chủ Mạnh thực sự không cần phải đích thân đi theo làm chi.”
Mạnh Thanh lại cau mày: “Chuyến này tàu đi tàu về cũng phải mất nguyên cả tháng, sao có thể bảo là không nghiêm trọng cơ chứ?”
Phó Ngọc Thanh mới cười: “Xảy ra chuyện gì được chớ? Lo thì tôi bảo Hàn Cửu đi cùng là được rồi, ông chủ Mạnh nghĩ nhiều quá.”
Mạnh Thanh ngờ vực nhìn anh, một cơn tức giận dần dần dậy lên nơi đáy mặt, hắn nén bực bảo: “Tam gia, thứ lỗi cho tôi nói năng khó nghe. Chuyện giữa anh với Dương Thu Tâm bung bét ra như thế, toàn Thượng Hải có ai không biết không? Nếu Lục công tử mà không biết thì còn đỡ, phải gã biết, với cái tính khí ấy thì đời nào chịu buông tha cho anh đây?”