Mạnh Thanh ôm eo anh, ngón tay ấn trên hàng cúc bạc toan cởi từng chiếc một. Đột nhiên bị anh túm chặt như thế thì hắn cũng giật mình, song không tránh ra mà chỉ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng gọi: “Tam gia, là tôi đây. Sao thế?”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng điệu hỏi han của hắn ân cần biết nhường nào, vừa buồn cười lại vừa bực, nhủ thầm, người này đúng là đồ đầu gỗ. Anh lại nghĩ tiếp, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, thế là bèn thuận thế ôm chầm lấy hắn, nhắm mắt hôn lên khóe môi hắn.
Anh chắc mẩm làm thế thì sẽ bị Mạnh Thanh đẩy ra thôi. Mạnh Thanh cũng không ngờ anh lại như vậy, thật sự hôn lên luôn cả má. Hôn xong Phó Ngọc Thanh hối hận ngay tắp lự. Mạnh Thanh cũng sửng sốt, tay hơi lơi ra rồi bất thình lình đứng phắt dậy làm cho anh lập tức không tự chủ được ngả về sau, ngã vào nệm.
Mạnh Thanh cực kỳ kinh hãi, đứng cạnh mép giường, cố nén cơn giận đè giọng kêu lên: “Tam gia!”
Phó Ngọc Thanh cũng hoảng lắm rồi, nào dám trả lời, đành phải tiếp tục giả say thì thào gọi tên Lục Thiếu Kỳ như trước. Mạnh Thanh đứng bên giường một lúc lâu, cả người bốc hỏa phừng phừng, Phó Ngọc Thanh nhắm mắt rồi mà vẫn còn cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao của hắn đang chém anh một nhát.
Hồi lâu sau, cuối cùng Mạnh Thanh mới thôi nhìn anh, cứ thế chẳng nói một lời ra ngoài thẳng, rốt cuộc Phó Ngọc Thanh mới dám thở nhẹ ra. Anh nằm đó, chỉ cảm thấy cả người đã sũng mồ hôi lạnh.
Giờ thì anh hối hận thật rồi, vừa nãy mình quá trớn quá thể. Mạnh Thanh luôn rất mực cung kính với anh, chứng kiến màn hề giữa anh với Lục Thiếu Kỳ mà cũng chẳng mảy may tỏ thái độ, lại còn luôn tỏ lòng trung thành với anh, anh thực quá sai khi cho rằng như thế cũng chả có gì đáng ngại.
Mặc dù vừa nãy anh không hề hé mắt, song anh vẫn biết Mạnh Thanh vừa sốc lại vừa giận, trò lố này chẳng thể nói đùa cho qua chuyện được đâu.
Không biết nên giải quyết vụ lần này kiểu gì, đầu Phó Ngọc Thanh đâm ra đau âm ỉ, anh nằm rên hừ hừ. Hậu vị của rượu thật sự quá nặng, giờ thì anh đã hơi choáng váng, đôi mắt nặng trĩu khép lại vì buồn ngủ. Đúng lúc ấy thím Tô vào phòng, thấy anh nằm trên giường thì vội vàng lôi một chiếc chăn mỏng ra đắp lên người anh rồi sờ thử trán anh, bà ngạc nhiên thốt lên: “Sao lại toát mồ hôi thế này?” dứt lời bèn xoay người ra ngoài, không biết là đi làm gì.
Chẳng rõ qua bao lâu, anh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ rồi thì lại cảm nhận được một người dùng khăn ấm lau trán cho anh, anh không biết đó là ai, chỉ cảm thấy khoan khoái, bèn thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Người nọ thoáng ngưng lại, hơi cáu kỉnh làu bàu gì đó, giọng cực thấp, anh ngủ đến mộng mị nên chẳng nghe được điều chi.
Lúc anh tỉnh giấc ngày đã xế chiều. Trong phòng không có ai khác, áo dài quần dài sạch sẽ đặt ở mép giường. Phó Ngọc Thanh bèn lật ra xem, hình như đây là đồ của Mạnh Thanh. Áo dài trên người anh đã hơi nhăn rồi nên đành phải cởi
ra thay. Cái chậu đồng cạnh mép giường đựng sẵn nước sạch, anh rửa mặt xong rồi lại suy tính một hồi lâu, hẵng cảm thấy không ổn, thế là lại đi tới đi lui trong phòng cho đến lúc thấy tự nhiên hơn chút đỉnh mới dám mặt dày đẩy cửa ra ngoài, nghĩ xem đụng mặt Mạnh Thanh thì phải làm sao.
Song gặp thím Tô mới biết tên kia chắc là có việc nên đã về mất rồi. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cảm thấy chán chường, vậy là lại đành quay về phòng.
Đến giờ ăn tối, Mạnh Thanh tất tả trở lại.
Nhưng Phó Ngọc Thanh vẫn chưa biết, suốt buổi chiều anh chẳng có việc gì làm, đương ngắm hải đường trong sân. Sân trong viện này tuy xây đơn giản, hoa cỏ để mọc tự nhiên nhưng lại có một phong cách rất khác biệt. Anh chắp tay sau lưng vừa ngắm hoa hải đường vừa nghĩ tới chuyện ở Nam Kinh. Việc lần này thật ra lại là cái cớ hay, bao giờ về có thể gọi cho Diệp Hãn Văn bảo anh muốn đến Thượng Hải, xem xem có ai muốn bông của anh không, xưởng dệt cũng có thể nhân dịp này bán quách đi cho gọn.
Hai năm nay Nhật Bản mở vô số xưởng dệt, xưởng này nối tiếp xưởng kia như chẳng tiếc tiền chi vậy. Miền Bắc lại hỗn chiến liên miên, khí hậu vài năm gần đây cũng chẳng tốt, giá bông ở các nơi cứ liên tục leo thang. Phó Ngọc Thanh thở dài ngán ngẩm, thời thế như vậy, ngoài thuốc phiện với súng ống ra thì còn buôn được cái gì nữa đâu. Anh đang ảo não thì bỗng phía sau có người khẽ gọi tam gia.
Giọng nói này ngoài Mạnh Thanh ra thì còn có thể là ai được đây. Anh sững người, còn chưa kịp quay lại thì Mạnh Thanh đã đi đến trước mặt bảo anh: “Tam gia, tôi nghĩ rồi, chiều tối mai chuộc người được không?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn không nhắc đến chuyện ban trưa, bèn cũng rất biết điều đáp lại: “Dĩ nhiên là được rồi, nhưng mà không biết tiền của anh cả tôi ở bên kia chuẩn bị ra sao rồi nhỉ?” anh không quá quen thuộc với việc làm ăn bên Thượng Hải, chẳng biết một ngày ngắn ngủn có đủ để chuẩn bị tiền không nữa, làm giả quá thì lại tạm bợ.
Mạnh Thanh đáp: “Đã gọi điện, bảo là chuẩn bị hòm hòm rồi.” Hắn hơi dừng lại, đoạn tiếp: “Chờ một thời gian, tôi sẽ nghĩ cách trả lại số tiền ấy cho tam gia ngay.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, tiền này cho đi rồi thì sao còn thu lại được nữa, bèn đùa: “Nếu ông chủ Mạnh mà nhất quyết đòi trả thì tôi sẽ lì mặt ở lại đây luôn đấy.”
Mạnh Thanh ngớ người, ngay tức thì im bặt. Giữa hai người chưa bao giờ có sự yên tĩnh nhường này. Phó Ngọc Thanh lúng túng như con gà mắc tóc, đang nghĩ xem nên chữa ngượng thế nào thì Mạnh Thanh chợt nói: “Tam gia. Trưa nay ngài uống say.”