Trống tim Phó Ngọc Thanh nện liên hồi, miệng lại nói, “Làm bạn với người trên giang hồ thì đương nhiên phải khác với những người bạn xưa kia rồi.”
“Chỉ e tình bạn giữa cậu với ông chủ Mạnh, so với những người bạn khác, chưa chắc đã giống nhau đi?” Lời của Diệp Thúy Văn có ẩn ý, Phó Ngọc Thanh không đoán được ý của mợ, bèn nở một nụ cười chào thua: “Cũng đúng.” Bảo, “Anh ta rất trọng nghĩa khí, năm ngoái con không kịp thu hồi vốn, anh ta thế chấp luôn nhà cho ngân hàng để cho con vay tiền. Bạn bè như thế kiếm đâu ra được? Dĩ nhiên con phải tận lòng đối đãi rồi. Sao vậy, dạo này con lạnh nhạt với người bạn nào nên đâm ra mợ lại phải đi hòa giải à?”
Ấy thế mà Diệp Thúy Văn lại hết sức ngạc nhiên, ngẩn ra, rồi bèn dứt khoát cắt thẳng vào đề: “Ngọc Thanh, cậu với ông chủ Mạnh này, nếu chỉ là bạn thân bình thường thôi thì không sao, mợ là đang sợ đây lại là một vị Lục công tử mà cậu không đụng vào nổi ấy.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ mợ nói một câu mà vạch trần ra luôn, mồ hôi lạnh toát rườn rượt, bèn vội vàng biện bạch: “Đâu ra!” xong bảo, “con biết danh tiếng của con trước giờ không tốt cho lắm, nhưng cái đó chẳng liên quan gì đến anh ta hết. Mấy câu đó mợ nói với con còn được chứ, tuyệt đối đừng có nói cho người ngoài nghe đấy.”
Diệp Thúy Văn thấy anh cuống cuồng chối bay biến như vậy, hình như lại thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mợ nghe bảo hai hôm trước cậu ta mới về Thượng Hải, sao bận gì không bận mà lại vội vã đến thăm cậu?”
Phó Ngọc Thanh hơi lưỡng lự, thấy nếu mà nói dối cái này thì còn khó hơn cả lấp liếm, bèn bỏ chân tướng của án bắt cóc ra, còn lại thì dứt khoát khai thật: “Cái này hơi liên quan đến Lục Thiếu Kỳ.” Nhắc tới cái khúc chiết trong chuyện này, bảo rằng đồ đệ của Mạnh Thanh chính là vệ sĩ Lục Thiếu Kỳ thuê cho anh. Còn bảo bây giờ Lục Thiếu Kỳ đang ở Hồng Kông, đã nhờ người chuyển thư, muốn Mạnh Thanh hộ tống anh đi gặp.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thúy Văn hay tin này, sợ điếng người, hỏi: “Đi Hồng Kông làm gì?” cả giận, “giờ cậu ta có về được đâu, còn đòi gặp cậu làm gì chứ?”
Chuyện ấy là một căn bệnh trong lòng anh, Diệp Thúy Văn hỏi làm anh nhất thời cũng bế tắc, im lìm hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Trước khi cậu ta đi Đức, đã giao hẹn với con, bắt con phải chờ cậu ta hai năm, không được phép có người khác.”
Diệp Thúy Văn ồ một tiếng, nhìn anh mãi một lúc mới nói: “… Thì ra là như thế.” Dứt lời lại nghĩ tới một chuyện, bèn bảo anh: “Mợ đang bảo sao hai năm nay chả thấy cậu qua lại với cô nào, hóa ra là vì thế hả? Cơ mà chẳng phải cậu với cô Dương Thu Tâm kia đợt này xôn xao lắm cơ mà? Đến cả lão gia hôm qua còn bảo mợ, thanh niên bây giờ đề cao tình yêu tự do, nếu cậu thực sự thích cô bé Dương Thu Tâm đó, cưới vào cửa, ông cũng chẳng ngăn được. Có điều cô ấy không được xuất đầu lộ diện, ra ngoài đóng phim nữa.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, anh không hề biết cha đã mong anh kết hôn đến mức độ vậy rồi. Phải là hồi xưa ấy, còn lâu mới có chuyện cưới một cô gái tân thời kiểu đó vào cửa.
“Con với Dương Thu Tâm chỉ là bạn bè đơn thuần thôi. Báo chí viết lung tung con cũng biết làm gì đâu? Con
nghĩ chắc cha đọc được ở đâu đó xong tưởng thật, cho nên mới muốn con đi Hồng Kông gặp tận mặt.”
Diệp Thúy Văn cũng bị sự này làm mất ăn mất ngủ, chuyện giữa Lục Thiếu Kỳ với Phó Ngọc Thanh, mợ biết nhiều hơn người khác đôi chút, bởi vậy lại càng lo: “Mợ nghĩ cậu không đi cũng được mà, chuyện này quả thực rất không ổn. Nếu cậu sợ lão gia biết mà mắng cậu thì cũng phải bàn bạc cẩn thận với anh cậu trước, tuyệt đối đừng có tự quyết.”
Phó Ngọc Thanh vâng, nhưng Diệp Thúy Văn vẫn phấp phỏng, “Mợ e là mợ nghĩ hơi nhiều. Nhưng mà mợ thấy có người bảo, trước đây ông chủ Mạnh cũng hay qua chỗ cậu à? Cậu không có lính, cũng không có quyền, một không mở sòng bạc, hai không bán thuốc phiện, rất trong sạch, tại sao cậu ta lại thân với cậu thế, lại còn sẵng sàng thế chấp nhà cho cậu vay tiền?”
Giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu, hóa ra mợ hoàn toàn là có ý tốt, chẳng qua chỉ là lo cho anh mà thôi.
Phó Ngọc Thanh cười lên, bắt chước thư sinh trong kịch vái mợ một cái nói cảm ơn, rồi bảo, “Con biết mợ muốn tốt cho con thôi, mợ cứ yên tâm, anh ta chắc chắn không phải Lục Thiếu Kỳ thứ hai đâu.”
Anh đã nói thế rồi, trong lòng Diệp Thúy Văn có bất an đến mấy cũng chẳng thể hỏi thêm nữa.
Phó Ngọc Thanh lại nói đến chuyện trong nhà với mợ, trấn an mợ một lúc rồi mới ra ngoài.
Thời tiết Thượng Hải độ này, nếu mà không mưa thì sẽ oi bức khôn tả, anh mới đến cửa công ty đã hơi hối hận, thầm nghĩ, chẳng bằng đến siêu thị mua quạt mang thẳng đến nhà Mạnh Thanh đi.
Nào ngờ anh vào phòng làm việc mới biết, thì ra trưa Mạnh Thanh đã qua rồi, chắc là không thấy anh ở đó nên đi mất.
Phó Ngọc Thanh rầu nẫu ruột, nhớ tới lời giáo huấn của cha cùng với bức thư của Lục Thiếu Kỳ, tâm tình tức thì tụt dốc không phanh. Chỉ là việc trong tay thì vẫn chồng chất, không thể không giải quyết.
Nửa tháng này giá gạo tăng vọt, một thạch* gạo đã tăng lên đến hơn hai mươi đồng, Phó Ngọc Thanh bàn bạc với người trong công ty, phải tăng trợ cấp gạo cho các công nhân, kẻo cuối tháng bọn họ lại đói không có gì ăn thì dở. Phương pháp để trấn an lòng người này cũng là anh học từ người Tây.
(*Khoảng 72kg.)Nửa năm nay Trung Nguyên đánh giặc, Thượng Hải cũng không bình yên, sểnh ra cái là phong trào sinh viên với công nhân lại rộ lên, bọn học sinh lên phố biểu tình thì đã đành, nếu các công nhân mà cũng làm loạn, các nhà máy công ty quả thực sẽ không chống đỡ nổi.
Phó Ngọc Thanh luôn trả lương hậu hĩnh hơn các nơi khác chút đỉnh, cho nên công ty với nhà máy của anh xưa nay cũng không có công nhân đình công hay gì. Hiềm nỗi năm nay tình hình cả nước bất ổn, nhất là nửa tháng này, giá cả ở Thượng Hải leo thang vùn vụt, giá gạo quá cao, anh cũng thầm biết, e rằng đây sẽ là một ải khó.