Hồi đó quả thực là vì không chịu nổi cô quạnh nên anh mới dọn về bên Phúc Hi. Ngặt nỗi bị Mạnh Thanh vô tình nói toạc ra như thế, anh lại không kìm được cơn chột dạ.
Mạnh Thanh thấy anh ngậm bặt, cho là nói trúng tâm sự của anh rồi, bèn cười, chẳng bảo gì thêm.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn chỉ cười như thế, bỗng sao trong lòng hơi phấp phỏng, nghĩ lát nữa mình còn phải về, lại càng rầu thêm gấp bội, bèn đứng dậy than thở với Mạnh Thanh: “Không quạnh quẽ đến mức ấy, nhưng quả thực không được tự do cho lắm.”
Mạnh Thanh khó hiểu, Phó Ngọc Thanh bèn giải thích cho hắn, bảo rằng cha muốn anh đăng báo ly hôn. Trông Mạnh Thanh cúi gằm im lặng, bỗng sao lòng bất an vô cùng, thoáng ngập ngừng, rồi nói: “A Sinh, tôi đã kể cho em nghe vì sao tôi với Lục Thiếu Du lại lấy nhau chưa?”
Mạnh Thanh hơi sững sờ, nhưng đáp, “Tam gia kể rồi.”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cau mày. Anh đã bao giờ giải thích chuyện này với Mạnh Thanh đâu, chỉ nói chung chung là hôn nhân hình thức thôi. Mạnh Thanh đáp thế lại ngoài dự liệu của anh, song cũng có chút không vui. Anh nhìn quanh quất một chặp, vẫn thấy không ổn lắm, bèn bảo muốn lên lầu nói chuyện.
Mạnh Thanh chẳng nói chẳng rằng, nhưng cũng đứng dậy lên lầu cùng anh.
Phó Ngọc Thanh đóng chặt cửa xong mới kể chuyện thân phận cộng sản của Lục Thiếu Du có thể bị phát hiện ra, Mạnh Thanh lấy làm kinh hãi, đứng dậy nói: “Tội này là không thể.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới phân trần với hắn: “Ban đầu thì nhà Lục cũng rất gắng bịa ra một câu chuyện, Thiếu Du đồng ý là vì gia đình, không giành được tình cảm của tôi nên mới bị người của cộng sản mê muội, lỡ bước sai đường. Lục lão gia yêu thương con nên không nỡ để cô ấy tiếp tục khổ sở, bởi vậy mới chấp thuận cuộc hôn nhân của bọn tôi.”
Mạnh Thanh nhăn mặt, hắn lầm bầm, “Tam gia, anh thực sự chớ nên kể ra chuyện hệ trọng như vậy.” Nom sắc mặt hắn bất an vô cùng, thấp giọng dặn dò cẩn thận: “Tam gia, anh mau đăng báo ly hôn với cô ấy đi. Chuyện này cũng tuyệt đối đừng có kể cho ai. Nếu người nào có tâm tư mà biết được, chụp mũ cộng sản cho anh thì rắc rối lắm.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn lo mà không nhịn được cười, bảo: “Biết rồi.” Kể thêm, “Đận đó tốn khối tiền, báo chí đâu đâu cũng đăng bài về hôn sự của bọn tôi, tôi không biết phải giải thích với em thế nào, chỉ mong em
không thấy. Nào ngờ em lại tới Nam Kinh, em không biết đâu, lúc đó tôi vui lắm.”
Mạnh Thanh vô cùng ngỡ ngàng, nhìn anh trân trối.
Phó Ngọc Thanh tiếp tục: “Tôi với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi. Thế nên lúc đó tôi mới bảo em bọn tôi không phải vợ chồng thực sự. Nguyên nhân kết hôn chính là vậy đó. Bây giờ có lẽ cô ấy không còn ở trong nước nữa rồi, việc tôi muốn ly hôn, có có hay không cũng không quan trọng.”
Mạnh Thanh nhìn vẻ chẳng đoái hoài của anh, không dằn được nỗi phiền muộn, nói: “Tam gia, đây không phải đùa chuyện đâu! Anh mau đi làm đi! Kiểu này em chứng kiến bao nhiêu lần rồi, nếu mà bị người xấu biết được,…” Hắn nghiến răng, không nói nốt.
Phó Ngọc Thanh đâu ngờ hắn lại lo lắng đến thế, không khỏi cười, ôm lấy hắn rồi hôn lên bờ môi đang bặm chặt của hắn, nói: “Biết mà, tôi sẽ không nói cho ai đâu.”
Mạnh Thanh chộp lấy tay anh, không cho anh táy máy, bức thiết: “Tam gia, ngày mai anh đến tòa soạn làm ngay đi.”
Phó Ngọc Thanh không nghĩ hắn lại sốt ruột cỡ này, bèn cười lên, đùa: “Đang yên đang lành, lại còn chưa đón dâu, việc phải tự dưng vội vàng ly dị thế?”
Mạnh Thanh ngây ra, thở hắt một hơi, rồi nói: “Tam gia nên đón dâu.”
Phó Ngọc Thanh nào nghĩ hắn lại khơi chuyện này lên, nụ cười bất giác tắt lịm, hỏi hắn: “Sao tự dưng lại nói cái đó?”
Mạnh Thanh chợt ngậm tăm.
Phó Ngọc Thanh trông bộ dáng sầu não của hắn mà hết sức cụt hứng, trong lòng bỗng hiểu ra, không khỏi vừa buồn cười vừa giận, bèn nghiêm nghị hỏi: “Em cảm thấy tôi nên lấy ai sao?”
Mạnh Thanh im lặng, rất lâu sau mới thấp giọng, “Có thể lấy cô minh tinh điện ảnh kia.”
Giọng hắn trầm, lại còn thoáng run rẩy.
Phó Ngọc Thanh vốn còn hơi bực, thế nhưng nhìn hắn khó chịu như thế, lòng vừa ngọt ngào lại vừa xót xa, sao mà đành lòng đây? Bèn thở một tiếng rõ dài, nói: “Cô bé có người thương rồi, em đừng gán ghép bừa.”