Cả hai đều mang tâm sự trong lòng, vừa nói ra là lặng xuống. Nhưng Triệu Vĩnh Kinh tự dưng lại nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi anh: “Thu Tâm bảo cô ấy tặng một tập Thu Lộ cho anh, không biết anh đọc chưa nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh đã đọc mấy bài rồi, có điều phong cách không giống với anh đã dự đoán lắm. Anh cứ tưởng như cái tính nhất quán của Triệu Vĩnh Kinh, chỉ sợ làm báo, ngòi bút cũng sẽ rất sắc bén. Nào ngờ mở ra đọc thì lại rất hàm súc uyển chuyển, hèn gì Thu Tâm lại bảo Đường Tố cũng còn chịu giúp cậu.
Triệu Vĩnh Kinh nghe cảm nhận của anh, cười: “Nếu mà bài nào cũng chỉ có chỉ trích người khác thì làm sao mà làm được? Đương nhiên là phải có nâng, có dìm, mới có người thích đọc. Anh xem phim Kiếp Mỹ Nhân chưa? Có một đoạn là tôi viết đấy.”
Thậm chí cái phim “Kiếp Mỹ Nhân” này Phó Ngọc Thanh còn chưa xem. Theo thói quen của anh, trước khi xem phim, anh sẽ anh sẽ không đọc đánh giá, tránh làm hỏng niềm vui lúc đi rạp chiếu phim. Anh cảm thấy đó chính là điểm khác nhau giữa phim Tây và hí Trung, có một kiểu vui thú bất ngờ.
Nếu chuyện này mà không xảy ra, có khi anh đã có thể đến rạp chiếu phim với Mạnh Thanh xem cái phim Kiếp Mỹ Nhân này rồi, chính ra cũng thú vị.
Bây giờ anh một mực muốn tránh bị nghi ngờ với Dương Thu Tâm, bèn khoát tay: “Phim này tôi không dám xem đâu, dù tôi có đọc báo của cậu thì cũng không nói lý do được, thôi bỏ qua cho tôi đi.”
Anh nói thế, Triệu Vĩnh Kinh trầm tư một hồi, rồi bảo: “Chuyện lần này tôi cũng nghe người ta nói rồi, nghe đâu hình như nhị công tử nhà họ Trì làm việc gì hử? Gã ta đang theo đuổi Thu Tâm, lại hiểu lầm anh với Thu Tâm yêu nhau, cho nên mới hối lộ người khác giải anh vào vệ sở, dạy cho anh một bài học?”
Phó Ngọc Thanh lạnh cả người, thầm nhủ, dạy dỗ kiểu hại người như thế cũng ác quá rồi đấy. Nghĩ dù gì anh cũng thân với Dương Thu Tâm, cũng không để ý thể diện của mình, bèn khuyên cậu: “Dù chuyện này có dính dáng gì tới gã hay không cũng không cần nhắc lại nữa. Cơ mà cậu đấy, thực sự nên khuyên em ấy một câu đi. Tên Trì công tử này ghê gớm lắm, một cô gái không quyền không thế như em ấy làm sao mà đắc tội nổi? Nếu em ấy mà không chịu thật thì hãy tranh thủ trốn đi xa chút, đi trong nước cũng được, đến phía Nam cũng được, lẽ nào còn không trốn nổi sao?”
Triệu Vĩnh Kinh nghe anh nói thế, khẽ cười khổ, song chẳng đáp gì.
Ngờ đâu, hai hôm sau lại thấy trên báo viết Dương Thu Tâm và Trì Ly Sơn cùng ăn tối ở nhà hàng Đắc Lợi. Mấy người hóng hớt đều bảo nhị công tử nhà họ Trì đã nắm chắc phần thắng với vị mỹ nhân nức tiếng này rồi, nhắc đến Đường Tố thì lời lẽ tràn đầy cảm thông, đã coi hắn như tướng bại.
Phó Ngọc Thanh đọc được, nào còn dám
nghĩ sâu xa gì nữa? Bèn vội vàng khép báo lại, không dám đọc tiếp.
Sóng gió trong trại tạm giam dường như đã tạm hồi trôi qua, hẳn Đào Chính Lễ cũng đã chuyển lời hộ anh, nơi nơi bình lặng, trong khi đó tin tức về Dương Thu Tâm với Trì Ly Sơn thì lại càng lúc càng vượng, nom cứ như cả hai đã yêu nhau thật rồi.
Anh không chịu bị nhốt ở bên đường Phúc Hi nữa, cồn hết ruột gan muốn dọn ra ngoài lắm, đã bao lâu anh chưa được gặp Mạnh Thanh rồi, lòng chung quy chẳng thể yên.
Nhưng dẫu có thế nào đi nữa Phó Cảnh Viên cũng không đồng ý. Hễ Phó Ngọc Thanh nhắc tới chuyện muốn dọn ra là Phó Cảnh Viên lại nổi giận, hỏi anh rốt cuộc muốn dọn ra ngoài làm gì? Hỏi anh có phải anh còn chưa bị nhốt đủ hay không.
Phó Ngọc Thanh vừa thấy cha xung thiên là không nhắc lại chuyện đó nữa. Anh ra ngoài làm tí việc thôi mà Phó Cảnh Viên cũng bất an đủ đường, mời hẳn một nhóm người đi theo anh, vây anh đến nỗi nước chảy không lọt, ai không biết còn tưởng anh là chuyên viên chính phủ gì đó ấy chứ.
Anh còn không nhận được thư của Mạnh Thanh, song lại nhận được thư Lục Thiếu Kỳ nhờ người thay mặt chuyển tới.
Phó Ngọc Thanh cầm lá thư trong tay, cảm thấy tim chùng xuống tận đáy, chẳng biết là sợ hay là sốc nữa, chỉ còn cách mở ra đọc, vậy mà lại nằm ngoài dự liệu của anh.
Chắc là Lục Thiếu Kỳ còn chưa hay chuyện Phó Ngọc Thanh bị tạm giam. Trong thư vẫn viết muốn anh đến Hồng Kông để gặp. Còn viết gã biết Phó Ngọc Thanh và Dương Thu Tâm có tình yêu công khai một nửa, tuy anh đã vi phạm ước hẹn, nhưng gã tha thứ cho anh.
Trong thư gã viết, tôi ở Hồng Kông cũng đã thấy ảnh cô ta rồi, tôi thừa nhận cô ta quả thực xinh đẹp đến nao lòng. Tôi rơi vào cảnh này, ba năm năm năm nữa cũng chưa chắc đã về được, nếu hiếu thắng bắt anh tuân theo hẹn ước hai năm thì bất công quá. Bởi vậy tôi tha thứ cho anh thay lòng đổi dạ, dù anh muốn lấy vợ sinh con, tôi cũng tha thứ cho anh hết.
Gã chuyển sang chuyện khác, lại viết: Gã quả thực không thể ở lại Hồng Kông lâu, mấy hôm nữa là phải về Đức rồi. Nếu lỡ mất dịp này, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.
Cuối cùng gã viết, chỉ có một câu này thôi: Ngọc Thanh, nếu anh còn niệm chút tình xưa nào, cầu xin anh hãy đến Hồng Kông, gặp tôi một lần.
Hai chữ cầu xin ấy, do ngòi bút Lục Thiếu Kỳ viết ra, quả thực quá lạ lẫm. Phó Ngọc Thanh cầm lá thư, nhìn hai hàng chữ sâu đậm dưới cuối, cả buổi chẳng nói nên lời.