“Không viết gì cả, chỉ bảo tôi về thì nhớ báo anh ấy một tiếng thôi.” Mạnh Thanh gấp thư lại rồi bỏ vào phong bì như cũ.
Đỗ Hâm ồ một tiếng, ngượng chín tai, hối hận mình lắm mồm đi hỏi làm gì không biết, xong lại thấy ở chỗ hắn không có người, bèn hỏi hắn ăn chưa rồi mời hắn đến nhà mình ăn. Mạnh Thanh cảm ơn thiện ý của cậu, chỉ bảo là ăn rồi.
Đỗ Hâm nhìn dáng vẻ trầm tư của hắn, bèn đoán già đoán non, chắc là vì chuyện của thiếu gia nên mới không vui. Cậu đi theo Phó Ngọc Thanh lâu, tuy không lạ lẫm gì loại chuyện này, song trong suy nghĩ của cậu, hai người đàn ông bên nhau, rốt cuộc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì để mà công khai. Phó Ngọc Thanh lại còn là một tay phong lưu trăng gió, ngay từ hồi trước ông chủ Mạnh đã là người chịu thiệt rồi, sao lại không biết rút kinh nghiệm chớ? Lần này về vẫn cứ thích đâm đầu vào là thế nào?
Cậu không khuyên được, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải, đành hàn huyên thêm đôi câu rồi về nhà ăn tối.
Cơm nước xong xuôi, Đỗ Hâm bảo Tú Hoa phải ghé biệt thự Phúc Hi một chuyến.
Ban ngày cậu đến bệnh viện thăm cha vợ, tiếc tiền đi xe nên tự mình đi bộ tới, quả thực rất vất vả. Tối lại còn bảo phải qua nhà Phó, Tú Hoa không đành lòng, bèn bảo: “Muộn thế này rồi còn đi làm gì? Kể cả anh có đi thì cậu ấy cũng đâu thể đang đêm hôm qua đây được? Sớm muộn gì chẳng sang ngày mai. Thà anh đi ngủ sớm đi, mai dậy sớm đi bệnh viện thì tiện đường qua luôn, đỡ mất công.”
Đỗ Hâm nghĩ, chính là vì muộn rồi nên mới phải qua báo một tiếng ấy. Biết đâu thiếu gia lại muốn giữa đêm hôm đi qua thật thì sao. Nhưng không thể nói cái đó cho Tú Hoa, mới nói: “Hồi âm của ông chủ Mạnh, dù gì anh cũng phải chuyển cho thiếu gia.”
Đỗ Hâm đã quyết, Tú Hoa không kì kèo thêm nữa, bèn đưa một đồng bạc cho cậu: “Muộn rồi, đi đường cẩn thận xe cộ. Anh gọi xe kéo chở anh qua đi.”
Đỗ Hâm áy náy vô cùng.
Cha vợ gãy chân nằm viện dưỡng thương, cửa hàng may cũng dừng lại theo luôn, bệnh viện của người Tây rất đắt đỏ, cho dù có Mạnh Thanh với Phó Ngọc Thanh giúp đỡ, nhưng da mặt cậu mỏng, rất ngại khi phải xài nhiều tiền của người khác thế này. Tú Hoa viết chữ đẹp, mang bản thảo về chép hộ người ta, cụ bà thì giặt quần áo thuê, cũng gọi là kiếm được một khoản. Song những khoản tiền ấy đều là tiền mồ hôi, kiếm vất, đến cả tiền đồng trong nhà cũng chia đôi ra mà dùng. Chuyến này cậu ra ngoài đi về hết hẳn một đồng lận, lòng quả thực rất tội lỗi.
Tú Hoa thấy cậu khó xử, đành khuyên ngược lại cậu: “Chuyện của
cậu Phó, anh nên đi, đi sớm về sớm, đừng bê trễ trên đường.”
Đỗ Hâm đến biệt thự Phó mà không gặp được Phó Ngọc Thanh. Rất nhiều người làm ở nhà Phó đã thay, cậu không quen người canh cửa, không ai đồng ý cho cậu vào. Cậu khổ sở chờ cả buổi trời bên ngoài, rốt cuộc đến tận lúc Diệp Thúy Văn đánh xe ra ngoài đi đánh bài, mới vội vàng chạy theo xe gọi. Đã lâu Diệp Thúy Văn chưa gặp cậu, có phần khách khí, bảo tài xế dừng lại, ngồi trong xe nói đôi câu với cậu.
Đỗ Hâm hỏi thăm sức khỏe mợ, xong rồi hỏi thiếu gia có nhà không, Diệp Thúy Văn cười một tiếng mơ hồ, mới bảo: “Hồi trước cậu ấy bị nhốt trong nhà phát ngốt, mấy hôm nay ngày nào cũng ra ngoài, chẳng biết đi đâu chơi nữa, sao thế?”
Đỗ Hâm nghe mợ nói thế thì biết chuyến này e là không gặp được thiếu gia rồi, bèn bảo hai hôm trước thiếu gia có qua nhà họ Mạnh nhưng không gặp ai. Còn bảo ông chủ Mạnh đi đến vùng khác xử lý công chuyện, vừa mới về. Cậu sợ thiếu gia sốt ruột nên qua báo tin.
Diệp Thúy Văn nhìn cậu như có điều suy tư, bỗng hỏi cậu: “Anh ta đi hôm nào, có phải đêm ba hôm trước không?”
Đỗ Hâm thấy mợ chỉ ra chuẩn thế, không kìm được hơi run lên, bèn dứt khoát nói dối, “Không phải ạ, là hôm qua.”
Diệp Thúy Văn ồ một tiếng, giọng thờ ơ, Đỗ Hâm không hiểu rốt cuộc mợ có ý gì, hơi hãi.
Diệp Thúy Văn ngó ra ngoài xe, móc mười đồng trong túi ra đưa cậu, bảo: “Ta sẽ báo lại cho cậu ấy thay cậu. Muộn thế này rồi, cậu về đi, không cần phải chầu trực ở đây.”
Mợ đã nói thế, Đỗ Hâm có không đi cũng phải đi, bởi vậy cung kính tạm biệt mợ, đến lúc xe lái đi, cậu cũng chậm rãi ra ngoài.
Sáng hôm sau, cậu vừa mới dậy rửa mặt, cụ bà đã qua nói chuyện với cậu, chắc là nghe Tú Hoa kể nhà Mạnh có người rồi, muốn cậu qua nhà Mạnh hỏi xem có cần giặt quần áo không. Đỗ Hâm nói: “Nhà có mình anh ta thôi, hai đứa bé cũng chưa về, làm gì có quần áo mà giặt ạ? Mẹ nghỉ hai bữa đi, cẩn thận kẻo làm việc quá sức.”
Cụ bà sửng sốt, mặt một bầu trời khó hiểu, lẩm bẩm lẽ nào nhìn nhầm rồi ư?
Đỗ Hâm nghe bà nói thế thì cũng thấy hơi quái, Mạnh Thanh thương Đình Ngọc thế cơ mà, sao hôm qua lại không đón về nhỉ?
Nghĩ vậy, bèn ra ngoài, chưa đến bệnh viện vội mà qua nhà Mạnh trước.