“Thế thì để em đi cùng anh.” Mạnh Thanh chẳng nói gì thêm nữa, chốt một câu như vậy.
Ngữ điệu của hắn khiến người ta không nói ra nổi chữ không, Phó Ngọc Thanh đoán được vì sao hắn lại nổi giận, anh mới khẽ bảo: “Tôi với cô ấy làm gì có gì đâu, em cũng biết mà.”
Mạnh Thanh cứng đầu: “Em không biết.”
Phó Ngọc Thanh phì cười, thò tay ra sờ cổ tay hắn rồi ngả cả vào người hắn như không xương, hỏi lại: “Thật sự không biết hả?”
Mạnh Thanh gạt tay anh ra rất ư vô tình: “Tam gia, chẳng phải anh phải ra ngoài à?”
Phó Ngọc Thanh ăn quả bơ, đành cười ngại ngùng than thở: “Đúng là đồ đầu gỗ.”
Mạnh Thanh liếc anh một cái, sau đó lên xe cùng nhưng chẳng nói chẳng rằng một câu nào với anh.
Không mấy khi Mạnh Thanh vùng vằng với anh, như bình thường thì kiểu gì Phó Ngọc Thanh cũng nhất định phải dỗ hắn cho bằng được mới thôi.
Chỉ là vừa nghĩ tới một chốc nữa phải đi gặp người khác rồi thì anh quả thực cũng cảm thấy hơi chán nản, chẳng hơi sức đâu mà đi dỗ người bên cạnh.
Sau khi đăng báo ly hôn, Dương Thu Tâm dọn ra khỏi nhà Trì, chuyển đến sống ở một khu nhà trọ nhỏ. Lúc Phó Ngọc Thanh cầm địa chỉ đến tìm, anh không ngờ cô đã sa sút đến nông nỗi ấy rồi, không thể nén được sự ngỡ ngàng trên gương mặt mình.
Dương Thu Tâm không hề biết Triệu Vĩnh Kinh đã chết. Báo chí tất nhiên sẽ không đưa tin, Phó Ngọc Thanh cũng giấu cô đi, nhờ người khác đưa tin đến bảo rằng cậu ta đã được thả, ngay đêm đó có người tới đón về nội địa rồi.
Dương Thu Tâm quyết tâm ly hôn với Trì Ly Sơn cũng là vì hay tin này. Phó Ngọc Thanh không ngờ sau bao nhiêu năm câm lặng, cô lại làm nên một chuyện vô cùng chấn động đến vậy.
Chị giúp việc mở cửa cho anh, anh vừa mới bước vào đã ngửi được một mùi hắc xộc khắp phòng, Dương Thu Tâm đang đứng hút thuốc trên ban công, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, cứ chốc chốc lại ngó xuống dưới một cái. Tay cô càng run rẩy dữ dội hơn, gần như không kẹp chăt nổi cái điếu thuốc mỏng meo con con ấy.
Phó Ngọc Thanh gọi cô một tiếng Miss Dương, cô ngạc nhiên quay sang, lúc trông thấy anh thì gương mặt bỗng vỡ òa như chực trào nước mắt ra tới nơi. Trông cô tựa nhánh sen non dưới cơn mưa xối xả, khiến người ta kinh hãi chẳng biết bao giờ cô sẽ gãy mất.
Cô đưa tiền cho chị giúp việc bảo chị đi mua thuốc lá. Đến lúc anh ngồi xuống, Dương Thu Tâm bàng hoàng kể lại cho anh những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, anh mới biết rốt cuộc đã có chuyện gì. Hóa ra là sau khi cô quyết tâm ly hôn, cắt đứt quan hệ với nhà Trì, chẳng biết có người từ đâu tới cầm bức ảnh đã được đăng báo của cô đến hỏi chuyện cô.
Dương Thu Tâm khiếp đảm tột độ, cô bảo anh: “Em nói đi nói lại với mấy người đó rằng lúc mở tiệc vườn cậu Ngô có chụp cho em một bức ảnh, rửa xong rồi đưa cho em xem, bởi vì cậu ấy chụp đẹp nên em mới mời cậu ấy đến chụp, tại sao bọn họ lại bắt cậu ấy chứ? Em bảo chắc chắn bọn họ nhầm rồi. Đây đều là ảnh của em,
có vấn đề gì mới được?”
Dương Thu Tâm xác nhận đi xác nhận lại với anh, “Vĩnh Kinh đi vào nội địa thật đúng không? Cậu ấy vẫn còn sống đúng không?”
Ngô Vận Thiên là tên giả ở tòa soạn của Vĩnh Kinh, Phó Ngọc Thanh không ngờ đã bao lâu rồi mà vẫn còn có người đến hỏi những chuyện này. Nỗi bất an dâng lên trong lòng anh, song ngoài mặt không hề biểu lộ, chỉ trấn an cô: “Cậu ấy đi rồi, em yên tâm đi.”
Dương Thu Tâm nửa tin nửa ngờ nhìn anh chòng chọc, như thể muốn nhìn ra được sự thật từ trên mặt anh.
Phó Ngọc Thanh ngồi trước mặt cô, húng hắng đôi tiếng, cũng muốn làm một điếu thuốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Dương Thu Tâm cầm một xập báo lên giở cho anh xem, bảo: “Đều là ảnh của em mà, có vấn đề gì kia chứ?” cô nói gấp gáp như thể đang cố chứng minh điều gì đó, lật báo loạt xoạt chẳng khác nào cuồng phong cuốn bay cánh hoa, nghe mà tim cũng đập nhanh theo.
Tất cả những tấm ảnh người đẹp trên tờ báo này Phó Ngọc Thanh đều có. Anh bỏ ra một số tiền không hề nhỏ để mua những bức hình đó từ tay một đặc vụ, kỳ thực tất cả những bức trong đây anh đều đã xem qua hết rồi. Tại vì hồi xưa anh với Dương Thu Tâm từng có một hồi rùm beng khắp phố phường nên xem chừng anh đứng ra làm chuyện đó cũng không có gì lạ, thậm chí người ta còn vỗ vai anh đùa anh là anh hùng khó vượt ải mỹ nhân.
Anh an ủi cô: “Đều là ảnh của em mà thôi, không có gì đâu, em đừng lo.”
Dương Thu Tâm đứng dậy, hoang mang bước tới bước lui một hồi rồi bỗng dừng lại trước mặt anh, van nài: “Anh Phó, anh có biết rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu rồi không? Em muốn đi tìm cậu ấy.”
Trên mặt cô là niềm hy vọng cương quyết kỳ cùng nhưng lại ngây thơ đến tột độ.
Phó Ngọc Thanh gượng đáp: “Chuyện đó… anh quả thực không biết.”
Dương Thu Tâm bỗng lật tờ báo dưới cùng lên rút ra đưa cho anh. Anh định thần nhìn lại, ngay trên trang đầu chính là bức Dương Thu Tâm đánh đàn, anh hơi sững người, mồ hôi lạnh chợt rịn ra.
Cô giở hẳn ra, ngón tay vuốt ve tấm ảnh đen trắng, ngây người nhìn một hồi, rồi chợt nói: “Bọn họ còn lấy cả tấm này hỏi em nữa, hỏi em dạo gần đây có liên lạc với ai không, bọn họ còn nghĩ em vẫn còn liên lạc cậu ấy đấy.” Vừa nói xong câu này, cô bỗng òa khóc, “Nếu em tìm được cậu ấy thì em đã rời Thượng Hải lâu rồi, ai mà thèm ở lại đây sống không ra người không ra quỷ thế này!”
Phó Ngọc Thanh rất sợ nước mắt của con gái, anh không nỡ nhìn các cô phải đau khổ như vậy. Cô khóc làm anh cũng rối theo. Nghĩ đến rốt cuộc ai là người đang truy tra những việc này, rốt cuộc là vì sao lại tra, lòng anh lại càng thêm bất an.