Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 302


trước sau

Tính tình tên này vừa ngang bướng lại vừa quyết đoán, Phó Ngọc Thanh thực sự sợ hắn lại lén làm gì sau lưng mình để rồi gặp chuyện.

Lúc mới tới làm vệ sĩ cho nhà Phó chưa được bao lâu, Mạnh Thanh đã gửi thiệp cho Mã Kính Tông để đòi tờ séc mà hồi đầu nhà Phó gửi. Mạnh Thanh lại còn hẹn với Mã Kính Tông không dùng tay, chỉ dùng một chân để đấu với gã. Nếu thắng thì Mã Kính Tông phải cung kính đến biệt thự Phó trả lại tờ séc, còn nếu thua thì hắn sẽ đền lại gấp mấy chục lần. Mã Kính Tông vốn là một gã ngông nghênh hiếu sự, bản thân cũng có tí công phu, lại còn tham chỗ tiền cược đó, nên đọc xong tờ thiệp đã đáp ứng rất sảng khoái.

Những chuyện này đều là anh nghe được người khác kể về sau, bởi lẽ cả câu chuyện quả đúng là vượt xa ngoài sức tưởng tượng, thậm chí còn lên hẳn báo.

Vào ngày giao chiến, người vây xem đông như mắc cửi. Mã Kính Tông đến, Mạnh Thanh khách sáo một lát với gã rồi nói: “Ông chủ Mã, tôi không muốn bị người ngoài lời ra tiếng vào, cho anh chọn vũ khí nào tiện tay đấy.” Thế rồi hắn bảo người trói hay tay mình ra sau lưng rồi băng qua sân. Mã Kính Tông vốn chẳng phải loại biết khách sáo là gì, khước từ đôi câu ra chiều lịch sự, xong quay đi quay lại cái đã lựa ngay một cây gậy ngắn gắn quả cầu thô ở đầu, cởi áo để trần thân trên lên sàn. Tên này cao lớn, cậy mình khỏe, cao hơn Mạnh Thanh hẳn một cái đầu, nên đứng trông y chang cái tháp sắt, cặp mắt sáng lập lòe, mặt mũi dữ tợn hung ác. Người hóng chuyện xung quanh ai nấy đều thấp thỏm chờ một màn kịch hay. Dè đâu đến góc áo Mạnh Thanh gã còn không chạm vào nổi, chưa được ba chiêu đã bị đá trúng ngực, rồi mặt, rụng luôn ba cái răng, mặt bê bết máu. Cuối cùng Mạnh Thanh đá một cú trúng đầu gối gã, gã ngã phịch xuống đất không bò dậy nổi nữa, đành phải nhận thua tại chỗ không nhiều lời.

Sau trận tỉ thí này, ân oán giữa nhà họ Phó với Mã Kính Tông bị thêm mắm dặm muối thành một câu chuyện li kì xuất hiện trên khắp các mặt báo, tới độ ai ai cũng hay. Có người bảo tại vì Phó Ngọc Thanh đắc tội người của Hồng môn hội nên mới vung tiền mời Hòa Khí Quyền về làm vệ sĩ. Lần này số Mã Kính Tông đen, bởi vì Mạnh Thanh được nhà Phó trả cực sộp nên mới tung sát chiêu cảnh cáo cho nhà Phó nhìn.

Phó Ngọc Thanh không ngờ Mạnh Thanh lại xuống tay mạnh đến vậy. Anh đã từng nghe tới tiếng tăm của Mã Kính Tông, biết đây là một tên xã hội đen, thậm chí cả Lạc ngũ gia cũng phải nhường gã vài phần. Anh cầm báo đi hỏi Mạnh Thanh, trách hắn hành động mà không bàn bạc trước với mình. Mạnh Thanh lại chỉ đáp đơn giản: “Em gửi thiệp, nó có thể không đi. Nếu mà đã đi thì phải hiểu là sống chết có số cả. Tam gia cứ yên tâm đi,
xảy ra chuyện gì khắc có em chịu trách nhiệm.”

Phó Ngọc Thanh biết chuyện của cha, anh quả thực không ngờ nổi hắn lại đi sử dụng một cách như thế này để ra mặt thay mình, không kiềm được trách hắn, “Sao em lại liều như thế hả, lại còn để tên đó chọn vũ khí nữa chứ!” anh giận thật sự, sao tên này lại không biết chừng mực gì vậy, giả sử mà xảy ra chuyện gì thật thì biết đường nào mà lần?

Thế mà Mạnh Thanh lại phì cười: “Tam gia, thế là em đã nương tay rồi đấy. Sau này nó mà còn động vào nhà Phó nữa thì cũng phải biết đường mà xem xét trước.”

Phó Ngọc Thanh biết thân thủ của hắn tốt, song không ngờ hắn lại tự phụ tới vậy, chẳng biết nói gì hơn. Chính vì vụ này mà anh giận Mạnh Thanh mất một trận.

Sau đó nghe nói trận so găng này đã làm Mã Kính Tông gãy mất ba cái xương, sức khỏe bị tổn thương nặng nề, liệt giường suýt soát nửa năm, đóng cửa không tiếp khách không gặp một ai, rốt cuộc thì anh mới yên tâm lại được chút.

Thật ra Mạnh Thanh rất hay tỉ thí với người khác, nhưng luôn có chừng mực, chứ thật sự ra đòn hiểm thì chỉ có đúng một lần đó thôi. Suy cho cùng thì câu chuyện cũng có nguyên cớ cả, chẳng qua là để xả giận thay anh mà thôi. Chỉ là anh vừa nghe nói Mạnh Thanh đấu võ với người ta là lại không dằn được cơn lo lắng,

Thấy anh có vẻ bất an, Mạnh Thanh chỉ đáp qua loa là đi thăm Hàn Cửu, đời nào anh chịu tin, gặng hỏi mãi Mạnh Thanh mới đáp: “Em đang khó chịu nên tìm cậu ta để đánh quyền giải tỏa một chút thôi. Ở chỗ cậu ta đến ảnh gái đẹp còn chẳng có thì anh sợ cái gì?”

Một câu nói chặn cứng họng, anh chỉ còn biết cười: “Sao chua thế?”

Tới ngày hôm sau, y như rằng có hai tay đặc vụ đến hỏi thăm, lại còn dẫn theo cả người của tòa soạn, tuy chỉ hỏi anh chuyện đống ảnh thôi mà cũng khách sáo ra trò. Anh đáp rằng mình luôn ái mộ Dương Thu Tâm, cho nên sau khi hay tin đã đặc biệt đến Nam Kinh một chuyến để mua hết ảnh của cô. Anh bảo mấy tấm đó chụp rất đẹp, đúng là anh muốn giấu đi, nhưng rồi lại nghĩ cũng đúng lúc có triển lãm nghệ thuật thì có thể mang ra trưng bày, để mọi người còn cùng nhau thưởng thức.

Người bên tòa soạn bèn nói: “Anh Phó có nhã hứng thật, hóa ra là vì triển lãm nghệ thuật tháng Tư, chẳng hay định lựa tấm nào nhỉ?”

Tuy Phó Ngọc Thanh không biết cái triển lãm mà tay này đang nói tới, song cũng đáp rất nhanh, “Tấm nào cũng được, ảnh nào của Miss Dương cũng đẹp lắm.” Nói rồi còn đặc biệt lấy ảnh ra cho hai đặc vụ kia thoải mái xem.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện