Mạnh Thanh không nói gì, cũng không ngẩng lên nhìn anh.
Thấy hắn im lặng như vậy là Phó Ngọc Thanh biết ngay chẳng lời nào mình nói lọt tai hắn rồi. Mấy năm nay bên nhau, mỗi lần cãi nhau là hắn sẽ ngậm tăm như thế, rồi mấy hôm sau sẽ vờ như chẳng có chuyện gì ra dỗ anh.
Phó Ngọc Thanh bực tức chất vấn hắn, “Tôi biết em không vui. Tôi gặp cô ấy có một lần thôi là em giận tôi ngay, tưởng tôi không biết chắc?”
Mạnh Thanh chợt ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ au, “Tam gia biết em không vui mà vẫn đi à?”
Phó Ngọc Thanh á khẩu, anh cũng tức cái điệu cây ngay không sợ chết đứng đó của hắn, bèn hỏi: “Dù gì cô ấy cũng là bạn tôi. Cô ấy bị nhà họ Trì chèn ép tới nỗi còn định đi tìm cái chết đấy, tôi đi thăm một chút thôi mà em cũng phải hằn học thế à?”
Mạnh Thanh không đáp, song nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn là đủ biết hắn rất không vui.
Thấy hắn vô lý như thế, Phó Ngọc Thanh càng nói càng giận, “Cô ấy đã đáng thương đến thế rồi mà lại còn chẳng có gì để dựa vào, chẳng lẽ tôi đi thăm cũng không được à? Em không đi nói mấy câu kia với cô ấy thì làm sao cô ấy lại nghĩ đến chuyện đăng báo ly hôn cơ chứ? Trì Ly Sơn đọc được không thẹn quá hóa giận mới là lạ.”
Mạnh Thanh siết chặt tay rồi lại hơi buông ra, mặt xanh lét thốt lên, “Đúng đấy, là em ép cô ta đấy. Tam gia trách em thì em cũng chẳng nói gì được!”
Đúng là Phó Ngọc Thanh có hơi trách hắn thật, nhưng nghe hắn nói thế càng khiến anh không khỏi nổi nóng, “Sao lại không trách em! Em không biết tính thằng Trì đó thế nào chắc? Lần này cô ấy bị nhà Trì bắt về, em tưởng có thể có gì tốt đẹp được chắc!”
Mạnh Thanh bỗng đứng phắt dậy cáu tiết: “Sao em lại không biết thằng đó là người thế nào! Tam gia, lo cho chính mình trước đi, chúng nó kéo đến tận nhà lục soát rồi mà anh còn đi lo cho người khác, anh chán sống rồi đấy à? Em biết anh thương hương tiếc ngọc, nhưng hiện giờ vẫn phải tem tém lại, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng!”
Phó Ngọc Thanh đâu ngờ lại bị hắn mắng một trận như thế, anh giận đến run lên: “Em nói cái gì đấy?”
Mặt Mạnh Thanh trắng bệch như bị ăn một cú tát, “Em nói không đúng chắc? Em biết, tam gia chê em hèn, chê em không đáng mặt đàn ông, nhưng mà em không động nổi vào nhà Trì, mà em cũng không dám!”
Phó Ngọc Thanh thật sự không dám tin vào lỗ tai mình nữa, “Mạnh A Sinh, sao em có thể nói thế hả! Em tự nghe chính mình đi, nghe có giống tiếng người không!”
Có lẽ Mạnh Thanh cũng mất bình tĩnh rồi: “Tam gia còn chưa chịu khổ đủ ở trong tù à? Chẳng phải đang động đến nhà Trì vì cô ta đấy à? Dù em có không nói thế với cô ta thì tam gia còn định bảo vệ cô ta thế nào nữa, định cưới cô ta chắc?”
Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, mơ mơ hồ hồ chưa từng thành hình thật sự. Mạnh Thanh vạch trần luôn như thế lại khiến anh hạ quyết định. Đến bên đường
Đỗ Mỹ không khó, khó ở chỗ mở miệng thế nào. Đã đến nước này thì ngoài cái cớ nực cười đó ra thì còn cách nào tốt hơn để cứu cô ấy cơ chứ?
Anh lập tức đáp như chém đinh chặt sắt: “Đúng rồi, tôi định cưới cô ấy đấy!”
Mạnh Thanh chết lặng nhìn anh một lát, rồi bỗng dưng quay ngoắt đi.
Thấy hắn như thế, lửa giận Phó Ngọc Thanh vọt lên đầu, anh quát ầm lên, “Mạnh A Sinh!”
Mạnh Thanh đứng ở cửa, không buồn nhìn anh, trầm giọng: “Vậy thì em xin chúc mừng tam gia.”
Câu ấy quả thực như đâm vào tai, Phó Ngọc Thanh không ngờ gây nhau như vậy mà cuối cùng lại kết thúc thế này, anh giận mà không bình tĩnh lại được, chẳng buồn nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt tiễn khách: “Thế thì em đi đi!”
Ngày hôm sau lúc đến biệt thự Đỗ, Mạnh Thanh chỉ ở đó ngồi một bên, không hề nhìn anh.
Vụ lùm xùm ảnh người đẹp mấy hôm trước đã lan truyền đi khắp Thượng Hải, bảo là anh tương tư Dương Thu Tâm mấy năm rồi, làm gì còn ai không biết nữa?
Lúc anh đến nhờ, Đỗ Nguyệt Sênh cũng không hề ngạc nhiên. Sau khi nghe anh kể Trì Ly Sơn trắng trợn theo đuổi Bạch Tuyết Diễm, Dương Thu Tâm tuyệt vọng nên mới đòi ly dị, lại còn mất hết ý chí sống nên mới định tự tử, ông ta lập tức mời Trì Ly Sơn tới.
Sau khi hỏi kỹ càng Trì Ly Sơn, Đỗ Nguyệt Sênh mới đứng ra giải quyết thay hai bọn họ, “Chuyện này là Ly Sơn sai. Cậu đã không thích cô Dương nữa, Ngọc Thanh theo đuổi cô ấy thì cậu phải làm đúng tác phong công tử thì mới đáng mặt chứ.” Xong ông bảo Phó Ngọc Thanh: “Mấy năm Ly Sơn bận rộn chuyện ngân hàng nên thiếu quan tâm đến tiểu thư Dương, cô ấy bảo muốn ly hôn e cũng chỉ là hồ đồ nhất thời thôi chứ không phải làm thật đâu. Nghe nói người cô ấy không khỏe nên phải nghỉ ngơi ở nhà, chi bằng chờ đến lúc cô ấy dưỡng sức khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn rồi hẵng quyết định tiếp.”
Đỗ Nguyệt Sênh nói chuyện từ tốn mà hợp tình hợp lý, không nhanh không chậm, đã nói thế rồi thì chẳng ai phản bác được nữa. Thế là vụ này cứ thế chấm dứt. Hồi xưa lúc Trì Ly Sơn muốn lấy Dương Thu Tâm, Trì Anh Tử đã không đồng ý rồi, bây giờ chuyện vỡ ra như vậy, thậm chí đến cả Đỗ Nguyệt Sênh cũng tham gia vào thì hắn cũng khó mà thu vén được, cho nên biết thời biết thế không truy cứu nữa.
Sau khi Trì Ly Sơn đi, Đỗ Nguyệt Sênh khuyên anh, “Tôi nghe nói vụ này anh cũng vất vả rồi, chi bằng về Nam Kinh dưỡng sức đi đã, chờ mấy hôm nữa tiểu thư khỏe lên thì tôi sẽ mời cô ấy đi gặp anh.”
Có những lời đó của Đỗ Nguyệt Sênh rốt cuộc mới khiến anh yên tâm.
Đúng lúc ấy, triển lãm nghệ thuật toàn quốc lần thứ hai diễn ra ở Nam Kinh, anh bèn dứt khoát quay về luôn, ở thẳng đến tận Tết Đoan Ngọ không quay về Thượng Hải.