Mạnh Thanh nói hết sức chân thành, “Là tại tam gia ở hiền gặp lành nên được phù hộ đấy. Em đi theo tam gia cũng được hưởng lây.”
Phó Ngọc Thanh hoàn toàn không ngờ được câu trả lời nghiêm túc ấy, anh cười bò ra trên người Mạnh Thanh, nháy mắt hỏi: “Té ra Phật tổ cũng quan tâm đến chuyện vợ chồng nam nam à?”
Mạnh Thanh biết tỏng anh đang nói đùa mà vẫn cười hùa theo: “Chuyện con người không liên quan đến Phật tổ.”
Phó Ngọc Thanh gối đầu lên đùi hắn, nhắm mắt giả vờ ngủ chẳng muốn dậy, Mạnh Thanh đương vuốt ve mái tóc mềm mại của anh thì bỗng ngạc nhiên thốt lên: “Tam gia, anh có tóc bạc này.”
Phó Ngọc Thanh ớ một tiếng rồi vội vàng sờ tóc, miệng liên hồi bảo, “Đi lấy kéo đi, nhanh lên nhổ nhổ mau!”
Mạnh Thanh phì cười, ngón tay dịu dàng luồn qua tóc anh, hiền từ dỗ anh, “Tam gia đừng sợ, có một sợi thôi, không sao đâu.”
Tuy đã từng này tuổi nhưng trông Phó Ngọc Thanh vẫn rất trẻ, rất mốt. Đận trước ở Mai Viên Đầu dưới quê với hắn gần như không ra ngoài bao giờ, mặc áo dài lụa cũ thì cũng chẳng sao. Song hễ ra ngoài, thậm chí là đến chỗ bác sĩ ở New York thôi anh cũng phải bận áo vét sơ mi mới cáu, tóc phải chải chuốt mượt mà không rối một sợi, rồi còn phải cài khuy măng sét, đính hoa trước ngực, xức nước hoa Pháp, ăn diện chẳng kém minh tinh trên tạp chí Tây. Giờ tự dưng bảo anh có tóc bạc thì khác nào muốn giết anh luôn không?
Anh mặc kệ hắn, đứng dậy đi đến ngăn kéo lục tìm cây kéo, Mạnh Thanh bèn cuống quýt dang hai tay ôm anh, ôn tồn dỗ, “Đừng giận mà, để em nhổ cho anh.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới đưa kéo cho hắn, dựa vào bàn, nhắm mắt lại để hắn nhổ tóc bạc cho mình.
Mạnh Thanh để tóc đã nhổ xuống, bảo ngày mai phải dẫn lên miếu lạy Phật. Phó Ngọc Thanh vô thức vươn tay sờ tóc hắn, bảo: “Lại phải nhuộm rồi.”
Tại vì Mạnh Thanh không chịu đến mấy tiệm làm đầu mốt để nhuộm tóc nên Phó Ngọc Thanh mới tìm hỏi người giúp việc cũ trong nhà phương pháp nhuộm tóc, sau đó tự mình làm thuốc nhuộm cho hắn. Anh không thạo mấy việc kiểu này, Mạnh Thanh vẫn phải đứng ra làm hộ. Mạnh Thanh cười chọc anh rằng học cái gì không học, lại đi học một cái món vất vả như này, song vẫn cùng anh làm cái này cái nọ, để kệ anh chỉ huy.
Mới đầu nhuộm không đều nên phải để ý thuốc nhuộm, về sau tay nghề lên hẳn. Song sau khi qua Mỹ phẫu thuật, thứ nhất là bất tiện, thứ hai là thực sự không có sức nên thành ra anh vẫn chưa nhuộm lại cho Mạnh Thanh lần nào.
Mạnh Thanh vừa tỉ mẩn cài cúc cho anh vừa an ủi, “Dưỡng bệnh đã, chừng nào khỏe thì nhuộm cho em.”
Phó Ngọc Thanh muốn mà lực bất tòng tâm, cũng chỉ còn nước đồng ý, ấy nhưng sờ tóc Mạnh Thanh vẫn không khỏi thấy xót xa.
Hồi đó Thượng Hải vừa giải phóng, những người ở lại đều có một sự kỳ vọng nhất định ở chính phủ mới nên bầu không khí cũng rất mới lạ. Thị trưởng Trần Nghị[1] triệu tập đại hội ngành Công nghiệp, anh cũng được mời tham dự, do hơi căng thẳng nên tranh thủ lúc không có ai, anh đã lén gọi cho Lục Thiếu Du một cuộc để dò hỏi tình hình.
Lục
Thiếu Du nhận máy, nghe anh nói xong thì không kìm được bật cười: “Không ngờ anh mà cũng có ngày thế này đấy, sao lúc gặp cha tôi có thấy anh bồn chồn vậy đâu?”
Phó Ngọc Thanh ngượng chín mặt: “Tôi gặp nhiều quan chức đảng Quốc dân rồi, còn quan to của đảng Cộng sản thì đây mới lần đầu thôi à.”
Lục Thiếu Du bảo anh: “Không có gì đâu, anh đối xử với ông ấy như người Cộng sản như tôi là được.”
Bầu không khí trong buổi hội nghị rất dân chủ, chủ yếu nói đến vài điểm, do trước giải phóng rất nhiều nhà máy ở Thượng Hải đã đóng cửa nên tình hình thị trường không được khả quan mấy, bởi vậy chính phủ mới hy vọng có thể mở thêm nhiều nhà máy, ổn định và tăng gia sản xuất, đây là một liều thuốc an thần cực mạnh cho tất cả những người tham dự hội nghị, bầu không khí cũng sôi nổi hẳn.
Người của chính phủ mới tìm đến anh để nói chuyện riêng, vì anh nguyên là giám đốc nhà máy đóng tàu Đại Đạt và mỏ than Hoài Nam, bọn họ bảo đáng nhẽ ra phải mời anh quay về tiếp tục sự nghiệp, song đất nước chưa giải phóng hoàn toàn, nhiều vùng vẫn đang nằm trong sự khống chế vũ trang của đảng Quốc dân nên tạm thời chưa thể mở cửa cho vận tải thủy, cho nên hy vọng anh có thể khôi phục lại công ty mậu dịch trước đã. Thượng Hải là một thành phố khan hiếm nguyên vật liệu, lắm thứ chỉ có thể mua từ nước ngoài, chẳng hạn như xăng dầu các kiểu, bên cạnh đó nhiều mặt hàng sản xuất ra cũng đều xuất khẩu ra nước ngoài, bởi vậy trong một khoảng thời gian dài, công ty mậu dịch vẫn rất quan trọng.
Từ chối thì thất lễ nên Phó Ngọc Thanh đã nhận lời, ngay hôm sau đi nhậm chức luôn.
Do đã từng bàn bạc nên anh có rất nhiều ý tưởng khác lạ cho công ty mậu dịch, lúc bắt tay vào làm chi li hơn hẳn hồi trước, tinh thần cũng phấn chấn hơn rõ rệt. Mạnh Thanh không ngờ anh lại làm việc năng nổ như thế, hắn sợ anh mệt nên ngày nào cũng đưa đón anh đến công ty, không cho phép anh vất vả quá độ.
Chấn Ngọc là kiểu người không thể ở yên một chỗ nên cũng không chịu nằm lì ở nhà, cậu tìm được công việc làm giáo viên dạy tiếng Anh, tối nào cũng dành rất lâu để chuẩn bị giáo án, đến cả Mạnh Thanh cũng không nỡ nhìn, đến giờ là tắt đèn bắt cậu đi ngủ ngay.
Nhưng bản thân Mạnh Thanh thì lại chẳng chịu đi đâu, võ quán của hắn vẫn bỏ hoang ở đó, về sau sức khỏe Phó Ngọc Thanh khá lên, hắn rảnh rang ra được một chút nên đã mở một lớp dạy chữ ở trong ngõ. Trong mấy việc này, hắn vẫn giữ vài thói quen của người giang hồ. Ngài Đỗ đã sang Hồng Kông, hắn là người xuất thân từ bang hội nên cẩn thận đôi chút cũng không có gì sai.