Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh đã thấy nghi nghi rồi. Kết quả qua mấy hôm nữa lúc kiểm tra phòng định kì, trong phòng bệnh bỗng có thêm một bác sĩ lạ mặt nọ họ Trương, sau đó Phó Ngọc Thanh vô tình nghe thấy các y tá nói chuyện mới biết thì ra đó là bác sĩ chuyên khoa ung bướu mời từ Bắc Kinh tới.
Lòng anh lúc ấy lạnh ngắt đi, chẳng biết cuối cùng mình quay về phòng bệnh kiểu gì.
Mạnh Thanh về lấy cơm bệnh nhân cho anh, anh thất thần mất một chặp mới hoàn hồn lại được, may mà không bị bắt gặp.
Tối đến mọi người đều đi cả, chỉ có mình Mạnh Thanh ngồi trước giường bệnh bầu bạn với anh, Phó Ngọc Thanh chợt hỏi hắn, “Mạnh A Sinh, em nói thật tôi nghe đi, có phải bệnh tôi nặng lắm rồi không?”
Mạnh Thanh hiếm khi nổi giận, “Nói linh tinh cái gì đấy? Cho anh nằm viện có phải là để anh suy nghĩ bậy bạ đâu hả.” Hắn cáu xong thì lại hối hận, khẽ giọng ra chiều áy náy, “Anh đừng nghĩ lung, đang yên đang lành sao lại nói chuyện gở thế làm gì?”
Phó Ngọc Thanh trầm mặc một hồi lâu, đầu óc đang rối mù lên, anh cảm thấy hóa ra cái chết cận kề tới vậy đấy, gần tới nỗi cõi lòng anh phát hoảng.
Hồi trẻ đi Tây Bắc, bị bắt giam làm con tin, phá cửa xông ra ngoài gặp ngay lính lăm le súng mà dường như anh cũng chẳng sợ hãi. Liệu có phải càng già người ta càng sợ chết chăng?
Anh liếc Mạnh Thanh, “Nghe bảo cái ông bác sĩ Trương ấy đến từ Bắc Kinh, là bác sĩ nổi tiếng về ung bướu, em còn giấu tôi à?”
Mạnh Thanh sững người giây lát mới sấp ngửa phân bua: “Đúng thế, bác sĩ bảo em là có khối u tái phát, phải theo dõi xem có cần làm phẫu thuật hay không, nếu không làm cũng không sao, bảo là còn nhỏ quá, bao giờ lớn hẵng làm. Cái này có gì đâu? Ông ấy không chắc chắn nên mới mời bác sĩ khác tới xem xét. Anh đấy, chẳng qua là sợ anh nghĩ nhiều nên mới không dám nói cho anh biết mà thôi.”
Phó Ngọc Thanh cũng chẳng buồn bắt bẻ hắn, “Có phải bác sĩ cần tìm người thân nên em mới gọi Thiếu Du tới không?”
“Anh này nữa, sao mà đa nghi thế nhỉ, cô ấy gọi điện tới nhà thì nghe nói anh nhập viện, chẳng nhẽ lại không muốn đến thăm à?” Mạnh Thanh đáp, “dù không phải vợ anh thì cô ấy cũng là bạn anh cơ mà.”
Câu nào hắn nói nghe cũng rất hợp lý, không có chỗ nào để bắt bẻ. Vậy mà con tim Phó Ngọc Thanh lại hoảng loạn đập điên cuồng như thể bị ai đó đè lên ngực, không thể thở nổi.
Bao năm bên nhau, người này đang nói dối hay không anh nhìn là biết ngay. Câu trả lời của hắn êm tai thế mà anh chẳng tin lấy một chữ, chẳng biết là nghe ai mách đây. Cơ thể anh chính anh lại không rõ chăng, vốn gốc bệnh đã xấu, lại còn có tuổi rồi, cũng không phải chưa làm phẫu thuật bao giờ, hồi đó đã phục hồi chậm rồi, giờ thì sao? Anh có thể tưởng tượng được.
Anh nằm trên giường, trở mình, không chịu nhìn hắn nữa.
Mạnh Thanh vuốt vai anh như đang thăm dò, dịu dàng dỗ anh, “Lại giận rồi đấy à? Giận em giấu anh phải không?”
Mũi anh cay xè, anh bắt lấy tay Mạnh Thanh, đặt lên đó một nụ hôn, rồi bắt đầu cầu xin, “A Sinh ngoan, tôi không làm phẫu thuật nữa đâu, mình về nhà đi được không?”
Mạnh Thanh không kiềm được siết chặt tay anh, cương quyết đáp, “Tiểu phẫu thôi mà, anh đừng sợ. Bác sĩ Trương này giỏi lắm, làm
xong rồi mình cùng về nhà.” Hắn nghĩ nghĩ rồi bồi thêm, “Nếu hai ngày nữa ông ấy bảo nhỏ quá không cần làm thì mình không làm nữa, nhé?”
Thấy dáng vẻ thề thốt của hắn chẳng hoảng loạn mất bình tĩnh như mỗi lần anh bị bệnh hồi xưa chút nào, Phó Ngọc Thanh mới đành tin tưởng hắn, cảm thấy mình đã nghĩ lung thật nên hơi xấu hổ, anh ngượng ngùng bảo, “Tôi già rồi nên sợ chết lắm.”
Mạnh Thanh ghé lại gần, dịu dàng đặt một nụ hôn lên mắt anh, thủ thỉ, “Ai bảo thế, anh chẳng già tí nào cả.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, “Điêu! Không thì chẳng nhẽ thành yêu quái à?”
Mãi anh mới cười làm Mạnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, hắn tiếp tục ngồi cạnh giường an ủi anh, “Thật đấy, thanh niên chẳng ai bì được với anh đâu.”
Phó Ngọc Thanh bĩu môi mặc kệ hắn, tự dưng anh nghĩ tới một chuyện cấp bách, “Em giấu kính tôi đi đâu rồi? Tôi muốn đọc báo.”
Từ hồi anh phải nhập viện lại là Mạnh Thanh không muốn để anh phải vất vả quá độ nữa, thậm chí cả báo cũng không cho anh đọc lâu, sợ làm anh hao tâm tốn sức. Dù anh đòi đọc nhưng Mạnh Thanh cũng không chịu đưa kính cho anh mà tự mình cầm báo lên, nhỏ giọng đọc từng câu một cho anh nghe.
Chuyện quan trọng mà anh quan tâm nhất hiện giờ là tình hình chiến sự trên chiến trường Triều Tiên, thứ hai là tình hình kinh tế quốc tế.
Đã bao lâu rồi mà không có tin gì về Ngọc Đình, anh đâm lo nơm nớp mãi, tin nhanh trên báo cũng chỉ toàn mấy tin trấn an. Việc công ty thì Mạnh Thanh không cho anh tham gia vào nữa, anh có lo cũng chẳng làm gì được, may mà trong công ty toàn nhân viên kỳ cựu nên không tới nỗi rắn mất đầu bò loạn.
Ngày nào Chấn Ngọc cũng ghé qua, nhất là buổi trưa, Mạnh Thanh sợ cơm bệnh viện không ngon nên toàn về giám sát người làm nấu rồi mới mang tới. Chấn Ngọc thay Mạnh Thanh đọc báo cho anh nghe, hễ nghĩ tới là không dằn được muốn bàn luận, thành thử lại sôi nổi trông thấy. Làm cho y tá phải thường xuyên qua kiểm tra, mỗi lần thế là cả hai lại im thin thít như học sinh tiểu học, đến lúc người đi thì lại tiếp tục.
Có điều, thằng bé này có cái tính cứng đầu gợi anh nhớ về Mạnh Thanh hồi xưa.
Khoảng thời gian này, vì anh nằm viện nên Chấn Ngọc hay chạy tới chạy lui giữa bệnh viện, trường học, với nhà đến phát mệt, Mạnh Thanh bảo thằng bé đừng tới nữa mà nó lại không chịu, vẫn mỗi ngày làm mấy chuyến như thường, lại còn hay mượn sách từ thư viện để đem đến cho Phó Ngọc Thanh giải sầu. Trường học xa quá, Mạnh Thanh thương nó vất vả nên chỉ cho phép nó mỗi ngày đi một chuyến thôi, đến rồi cũng nhất quyết đuổi nó đi bằng được. Thấy cả hai cha con đều cố chấp ngang nhau, Phó Ngọc Thanh mới bảo Mạnh Thanh, “Cái tính bướng bỉnh của nó giống em y xì đúc đấy thôi, em còn mắng nó làm gì? Em tự soi gương nói mình là được.”