Tài xế húng hắng cái mới nói: “Ông chủ Mạnh nói, ‘Tôi bảo với tam gia là bạn bè của cô quá tạp nham, tam gia đừng gần gũi với cô quá.’” Đỗ Hâm không khỏi lấy làm lạ: “Anh ta nói thế thật á?” hỏi tiếp: “Lạc cô nương không giận hở?”
Tài xế: “Đúng là cô Lạc không giận thật, cô ấy còn cười nữa cơ, bảo,” nói đến đây thì anh ta hơi ngần ngừ liếc Phó Ngọc Thanh, Phó Ngọc Thanh đoán chẳng phải lời gì hay rồi đây, bèn bảo: “không sao, cô ấy nói cái gì, anh cứ yên tâm thuật đúng lại.”
Tài xế mới nói: “Cô ấy bảo mình biết, nếu không phải ông chủ Mạnh nói xấu cô ấy trước mặt tam gia thì có khi bây giờ tam gia đã đưa cô ấy đi nhảy đi uống trà rồi. Còn nói…”
“Nói gì?” Phó Ngọc Thanh ghét nhất cái kiểu có chuyện mà cứ lấp lửng như vậy, ấp a ấp úng mãi làm anh không nhịn được phải giục.
Tài xế đành đánh liều kể sạch những gì nghe được ra, “Cô ấy bảo tướng mạo với tính tình tam gia như thế, nếu không làm bạn thì rất đáng tiếc. Còn bảo chẳng phải ông chủ Mạnh suốt ngày nói người này không xứng với mình, người kia không xứng với mình đấy hay sao, bây giờ cuối cùng cũng có một người vừa ý thì lại đi nói xấu sau lưng cô ấy?”
Đỗ Hâm đang cầm tách trà uống, nghe đến đó nhất thời không nhịn được lỡ phun toẹt cái, Phó Ngọc Thanh chậc một tiếng, nghiêm mặt mắng cậu: “Thể thống gì đây!”
Đỗ Hâm cuống cuồng lấy khăn lau miệng, vừa buồn cười vừa bực: “Thiếu gia, dù cô ta có đẹp đi nữa thì cũng không nên nói năng như vậy chứ, cứ như kiểu cổ muốn…” cái chữ đó cậu nói mãi không ra, lúng búng rõ lâu mới hậm hực thấp giọng: “thiếu gia, cậu không chọc vào cô nàng này được đâu. Nhỡ có ngày mà cậu theo cô ta thật thì chẳng giống cậu ngủ cổ đâu, mà có khi lại là cổ ngủ cậu đấy!”
Dứt lời, đến cả Phó Ngọc Thanh cũng muốn phun vào mặt cậu, anh lập tức quát lên, “Luyên thuyên cái gì đấy! Ta với cô ấy cùng lắm là lịch sự xã giao thôi, con mắt nào của cậu thấy ta muốn trêu chọc cổ hả? Cổ có quan hệ thế nào với Lạc ngũ gia hả, ta kính cổ còn không kịp, vô duyên vô cớ đi trêu chọc cổ làm cái gì?”
Tài xế nói ngay: “Đúng rồi! Ông chủ Mạnh cũng nói thế với cô ấy đấy, bảo cô ấy nói bậy, bảo cô ấy đừng chọc tam gia, bảo tam gia tốt thì tốt thật, nhưng nếu cô ấy thích thì cũng chỉ là chơi đùa nhất thời, mình sướng thân mình mà thôi. Mai mốt tình cảm phai nhạt, kết thúc không tốt thì ngược lại sẽ làm liên lụy đến tam gia, khiến cậu khó làm ăn ở Thượng Hải.”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, một là một cô gái như Lạc Hồng Hoa quả thực rất hiếm, không hề kệch cỡm bộ tịch, một vài tờ báo còn miêu tả là mang phong cách nữ quyền của Tây Dương khiến người ta cảm thấy mới mẻ thú vị.
Hai là lại kinh ngạc vì Mạnh Thanh nói những lời như vậy sau lưng anh, làm cho anh vừa cảm động mà cũng vừa hổ thẹn. Anh làm gì tốt đẹp như Mạnh Thanh nghĩ chứ? Chuyện ngày xưa với anh chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay thôi, nào ngờ người ta lại ghi tạc mãi trong tim.
Đỗ Hâm bĩu môi rồi tò mò hỏi tiếp: “Thế cổ nói sao?”
Tài
xế đáp, “Cô ấy nói, cuối cùng cô ấy cũng nhìn ra rồi, tam gia chính là một vị Phật, ông chủ Mạnh đã tôn tam gia lên, không chấp nhận nổi ai khác mạo phạm đến tam gia dù chỉ một chút.” Nói đoạn, lại bất đắc dĩ tiếp tục, “Cô ấy còn bảo, ông chủ Mạnh càng như vậy, cô ấy lại càng muốn đánh bạn với tam gia, còn bảo cô ấy muốn làm bạn với tam gia, ông chủ Mạnh không thể cản cô ấy được, xong còn nói mỗi người đều là tiên ông vượt biển tự hiển thần thông[1], đều tự có bản lĩnh riêng của mình.”
1.
Phó Ngọc Thanh nhất thời cứng họng, Lạc Hồng Hoa nói thế chính ra lại nghe có chút vô lại của dân cờ bạc, chẳng hiểu là cố ý hay vô tình nữa. Mạnh Thanh nghe thể nào cũng sẽ bực cho xem, không biết sẽ đáp lại thế nào đây.
Tài xế không chờ anh hỏi mà nói luôn, “Ông chủ Mạnh nổi giận, bảo đã thế thì ngài ấy không còn lời nào để nói với cô ấy nữa.”
Phó Ngọc Thanh rất ngạc nhiên, anh thở dài thườn thượt. Lúc ở nhà hàng rốt cuộc anh cũng đã vỡ ra, có lẽ Lạc ngũ gia cố ý tác thành hai người này, khổ nỗi Mạnh Thanh lại là một tên đầu gỗ, mỹ nữ như vậy ngay trước mắt mà vẫn không hiểu phong tình, chẳng mảy may động tâm. Bọn họ ở cùng nhau mà còn có thể nói về anh, không những nói về anh, mà lại còn vì nói về anh mà bất hoà.
“Thế xong hai người không nói gì nữa hả?” Đỗ Hâm hơi khó tin.
Tài xế: “Chứ còn gì nữa? Tôi cũng khó xử lắm, còn không dám thở mạnh. Vất vả mãi mới đưa được cô Lạc về thì ông chủ Mạnh lại bảo muốn đi gặp tam thiếu gia, tôi mới đưa anh ta về lại đây, ai dè tam thiếu gia mãi không thấy về, anh ta chờ lâu quá rồi cuối cùng đi mất.”
Phó Ngọc Thanh bảo tài xế ra ngoài, canh nấm tuyết đã nguội từ lâu nhưng vẫn còn hơi âm ấm, anh hớp hai ngụm, lòng phát rầu, lẩm bẩm, “Thế này sao giờ?”
Đỗ Hâm vội vàng hiến kế: “Cậu giả vờ không biết ấy thiếu gia.”
Phó Ngọc Thanh liếc cậu, cáu kỉnh: “Cái này còn cần cậu chỉ à?”
Đỗ Hâm hậm hực: “Tôi còn muốn nói ấy, cậu chớ có đi chọc vào cô Lạc. Tại cậu mà bây giờ bọn họ mới căng thẳng như vậy đấy, nếu cậu mà lại kết thân với cô Lạc thì ông chủ Mạnh kiểu gì cũng sẽ giận cho xem.”
Nhưng Phó Ngọc Thanh chợt nói, “Chưa chắc.” Anh nghĩ rồi cười: “Ngày mai là ngày lẻ rồi, ta sẽ đến sòng bạc Vinh Sinh thăm cô ấy. Cô ấy là bạn của ông chủ Mạnh thì cũng chính là bạn của ta, ta đi gặp cổ là hoàn toàn bình thường, là lý hiển nhiên.”
Đỗ Hâm sửng sốt, quá đỗi khó hiểu: “Thiếu gia! Sao cậu lại làm thế? Ông chủ Mạnh nói cái gì, cậu không nghe tài xế nói hay sao? Ông chủ Mạnh cãi nhau với cổ cũng đều là vì muốn tốt cho cậu thôi đấy. Cậu nóng lòng đi gặp cổ như thế, rốt cuộc là tính làm gì?”
===