Mạnh Thanh hơi ngượng, cười nói: “Không phải tôi không cho tam gia uống. Nhưng tôi không phải người khác, tam gia không cần xã giao với tôi, uống một ít là được rồi.”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh hiểu rõ, nghĩ thầm, hắn đây là sợ tửu lượng mình kém, lại mượn rượu làm càn với hắn, không có thể thống.
Bèn nở nụ cười, không nói toẹt ra mà chỉ chậm rãi uống rượu, ăn đồ ăn, nhàn nhã trò chuyện cùng hắn.
Hẳn Mạnh Thanh vẫn lo anh có điều khúc mắc trong lòng, lại giải thích cho anh. Tuy Mạnh Thanh vốn nhập môn hạ của ông chủ Đỗ, nhưng không tham gia vào việc làm ăn của ông chủ Đỗ, chỉ làm việc trong công ty Tam Hâm.
Công ty Tam Hâm làm chính là buôn thuốc phiện, bình thường cũng không có việc gì to tát, môn sinh của ông chủ Đỗ quá nhiều, Mạnh Thanh lại không phải người ham tranh quyền đoạt thế, cho nên ngoài công ty Tam Hâm ra cũng không đi đâu khác.
Mấy năm trước Lạc ngũ gia làm ăn phát đạt, hơi để mắt đến bên này, bèn gọi Mạnh Thanh về hỗ trợ. Mạnh Thanh bảo ông chủ Đỗ, sau đó cứ rảnh là lại đến trông sòng bạc cho Lạc ngũ gia. Việc làm ăn của Lạc ngũ gia đa số là việc đứng đắn, sòng bạc chỉ có một cái Vinh Sinh kia, nhưng vũ trường và cửa hàng xe thì có mấy cái. Ở sòng bạc hay có người gây chuyện, Mạnh Thanh năm đó là do Lạc ngũ gia một tay đề bạt lên, quen cả người dưới trướng của Lạc ngũ gia và Lạc Hồng Hoa, sống lại công chính, bởi vậy được nhiều người kính trọng, lúc trước bảo là giúp đỡ, giờ đã thành lệ thường.
Tiền Mạnh Thanh tới dễ dàng nên không quá để tâm, nếu các anh em cần cấp cứu, đều vay tiền hắn, thường xuyên qua lại, trong tay hắn không còn dư nhiều tiền nữa, Lạc ngũ gia cảm thấy hắn không quản được tiền, lại sợ hắn bị người khác lừa, bèn bảo hắn đưa tiền cho Lạc Hồng Hoa xử lý, dặn Lạc Hồng Hoa mỗi tháng chia hoa hồng cho hắn.
Bình thường hắn rất ít khi dùng đến tiền, bởi vậy đến lúc cần dùng tiền thật sự, thế mà lại không lấy được. Mạnh Thanh hơi ngượng, nói: “Nếu sớm biết tam gia phải dùng tiền, tôi đã dặn Hồng Hoa rồi, không thì cũng không làm ra chuyện xấu hổ như vậy.”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì cười: “Hóa ra ông chủ Mạnh ở công ty Tam Hâm, tiếc là nhà tôi không mở cửa hàng thuốc phiện, nếu không đã có thể nhờ cậy nhau rồi.”
Mạnh Thanh thở dài: “Tam gia là người tân phái, làm ăn đương nhiên phải theo tân phái.” Rồi hơi ngập ngừng, chẳng biết nghĩ gì, hỏi thử: “Thật ra tôi cũng không muốn làm ở công ty Tam Hâm lắm, không biết chỗ tam gia có cần người hỗ trợ không, tôi tình nguyện đến giúp tam gia?”
Phó Ngọc Thanh kinh ngạc, nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc thì biết đây không phải lời nói đùa, trán rịn mồ hôi, nghĩ rồi cười: “Ông chủ Mạnh nói thế khách khí quá, ngài đưa số tiền lớn như vậy, ngài chính là đại cổ đông của công ty tôi rồi, còn nữa, thật ra tôi giúp ông chủ Mạnh làm việc mà, sao lại nói ngược lại thế?”
Mạnh Thanh thấy anh nói vậy, cho rằng anh không có tâm sự thật nên cũng không biết nói gì thêm nữa, nở nụ cười, chuyện này coi như cho qua.
Sau khi ăn xong, Mạnh Thanh đưa Phó Ngọc Thanh về. Lúc đến cổng biệt thự, Phó Ngọc Thanh tạm biệt hắn rồi mới xuống xe, Mạnh
Thanh cũng đẩy cửa xe đi xuống, nhìn anh khẽ nói: “Tam gia cũng đừng quá bận rộn, phải chú ý thân thể…”
Dường như hắn còn có chuyện muốn nói, Phó Ngọc Thanh đợi một lát, không nghe thấy gì thêm thì mới cười: “Chờ mấy hôm nữa hết bận, lại gặp ông chủ Mạnh.”
Mạnh Thanh thoáng do dự, hơi mất tự nhiên mà nói: “Tam gia, ngài… Nếu ngài định thành thân, nhất định đừng quên mời tôi uống rượu mừng ngài nhé.”
Phó Ngọc Thanh hơi khó hiểu, chỉ cảm thấy hắn nói lời này đường đột quá, hỏi: “Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?”
Mạnh Thanh thấp giọng đáp: “Tôi nghe nói dạo này tam gia quen thiên kim của chủ tịch điện khí Phố Đông, rất thích nàng, lẽ nào không phải thật sao?”
Phó Ngọc Thanh nghĩ thầm, còn tưởng hắn đã quên, hóa ra suốt dọc đường vẫn nhớ. Nhịn không được cười, không để bụng mà nói: “Tôi rất thích nàng, nhưng chưa chắc đã cưới nàng mà? Nếu cứ thích là phải cưới về, tôi đây còn phải thành thân với bao nhiêu người đấy. Ông chủ Mạnh, ngài đừng nghe gió tưởng mưa.”
Mạnh Thanh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh một cái, tựa hồ như hơi giận, trong nét mặt còn có một chút vẻ không nói nên lời, nhìn đến mức Phó Ngọc Thanh giật mình, vốn còn định nói thêm gì đó mà lại bỗng quên mất tiêu.
Khuôn mặt trầm tĩnh của Mạnh Thanh nhìn anh một lúc rồi mới thở dài, rũ mắt, nói: “Tam gia, nếu ngài còn cần dùng tiền, gọi điện thoại tìm tôi là được, không cần viết thư, chậm trễ việc.”
Phó Ngọc Thanh vừa mới bị hắn nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao, phảng phất như bị xích sắt khóa lại, không dám nhúc nhích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, miễn cường cười, nói: “Được, đều nghe ông chủ Mạnh.”
Lúc này Mạnh Thanh mới nở nụ cười: “Tam gia, ngài về đi.”
Có hắn đứng đằng sau nhìn, Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy cả người mất tự nhiên, đi cũng không biết nên bước chân nào trước, gật đầu rồi đi vào.
Người hầu đóng cửa lại, Phó Ngọc Thanh mới thở nhẹ ra, chỉ cảm thấy lưng đã sũng mồ hôi lạnh, không khỏi cười khổ hai tiếng.
Người hầu nhận lấy mũ và áo khoác của anh, nói với anh: “Tam gia, bên Nam Kinh gọi điện mấy lần về đây đấy,” Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, hỏi: “Ai gọi?”
Người này tên là Vương Xuân, vốn đi theo Phó Ngọc Hoa, nói: “Là chú Cảnh, chắc là có chuyện quan trọng.”
Phó Ngọc Thanh bèn bảo hắn gọi lại, không biết chú Cảnh gấp chuyện gì, mãi mới bắt máy, nghe thấy tiếng anh thì nói ngay: “Tam thiếu gia, tôi có chuyện nói với cậu, cậu đừng gấp, chuyện này đã xong rồi, cậu đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ là báo cậu một tiếng thôi.”
Phó Ngọc Thanh nghe thấy ngữ điệu này của chú thì cũng nghiêm túc hắn, hỏi: “Chú Cảnh, có chuyện gì thế? Chú cứ từ từ nói.”