Phó Ngọc Thanh đang thay quần áo, anh nghĩ Mạnh Thanh mặc áo dài khoác áo ngắn thì mình cũng không nên mặc đồ Tây giày da, bèn lựa một bộ áo dài xanh nhạt. Đang cài cúc vạt áo trước thì Đỗ Hâm lạch bạch chạy vào, nói: “Thiếu gia thiếu gia, ông chủ Mạnh đang chờ ở dưới lầu rồi.”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, nhất thời khó hiểu hỏi ngược lại, “Sao lại thế, đổi địa điểm à?”
Đỗ Hâm vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải, ông chủ Mạnh thuê một cái xe, đang chờ cậu ở dưới lầu đấy.” Xong lại bồi thêm một câu, “Chắc là sợ cậu không biết đường đi?”
Phó Ngọc Thanh cười, cũng có phải lần đầu anh đến Thượng Hải đâu, gì mà không biết chứ? Bèn bảo: “Vậy cậu lấy cho ta cái điện thoại, ta bảo anh cả một câu rồi chúng ta cùng xuống.”
Thực ra chỉ định báo Phó Ngọc Hoa để anh yên tâm mà thôi. Dè đâu Đỗ Hâm lắm miệng, nói toạc luôn cả chuyện Mạnh Thanh đang chờ ở sảnh ra, thành thử Phó Ngọc Hoa lại dặn dò thêm vài câu rằng anh phải cẩn thận chút, chớ có đắc tội vị Thanh bang này.
Phó Ngọc Thanh cười vâng vâng dạ dạ, nhưng bụng thì lại tức anh ách, một gã côn đồ lưu manh mà còn đòi người ta phải kính trọng, đâu ra chuyện lạ đời thế! Lại thấy Đỗ Hâm đang mong ngóng ra mặt, bèn hỏi cậu, “Quà tạ ơn chuẩn bị hôm qua mang theo chưa?”
Dĩ nhiên Đỗ Hâm đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cậu chàng phấn khích theo sau anh luôn mồm, “Thiếu gia ơi thiếu gia, nói giúp tôi đôi ba câu xem ông chủ Mạnh có đồng ý dạy tôi quyền pháp không nhá!”
Phó Ngọc Thanh đau đầu bước vào thang máy, Đỗ Hâm y chang con vịt cạc cạc cạc cạc ầm ĩ liên hồi, thang máy vốn ồn mà lại bị tiếng cậu áp đảo hẳn, chẳng nghe ra gì ráo.
Hai người ra đến đại sảnh thì thấy có người đang đứng thẳng tắp ở cửa trông ra bên ngoài. Song bọn họ vừa mới dợm bước, hắn đã như mọc thêm con mắt sau lưng, lập tức quay lại đi thẳng về phía anh.
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn cởi mũ, dáng người nom cũng giống cái người hôm qua, bèn nở nụ cười nghênh đón, đến lúc hắn tới gần mới mở lời: “Sao dám làm phiền ông chủ Mạnh tự mình đến thế này? Vừa nghe Đỗ Hâm bảo ngài đang chờ dưới lầu là tôi cuống đến mức phải vội xuống ngay đấy!”
Hôm nay Mạnh Thanh có vẻ đặc biệt phấn khởi, khóe mắt cũng đong đầy hân hoan, hắn vừa cung kính mở cửa khách sạn cho anh vừa cười, “Tam gia khách sáo quá đi mất, cứ như không phải tôi mang ơn ngài vậy, ngài mà cứ thế này mai mốt làm sao tôi dám mời ngài nữa đây?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Nếu ông chủ Mạnh chịu nể mặt tôi thì để tôi mời ông chủ Mạnh đi, cũng giống nhau cả mà.”
Mạnh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, cố chấp nói: “Không giống, giống nhau thế nào được?” Hắn mở cửa xe cho anh, mời anh ngồi ở ghế sau rồi bảo Đỗ Hâm: “Cậu ngồi đằng trước nhé.” Song hắn thì lại vòng sang đầu bên kia, chui vào ngồi xuống cạnh Phó Ngọc Thanh.
Đỗ Hâm thấy hắn đến là lễ độ, lại còn mở cửa xe cho thiếu gia hẳn hoi, chẳng hề làm kiêu chút nào luôn, cậu chàng lại càng có thiện cảm với hắn, cặp mắt nhìn hắn cũng sáng long lanh: “Thiếu gia ơi, thế tôi lên trước ngồi nhé.”
Bình thường Phó Ngọc Thanh luôn dung túng nuông chiều cậu, vậy mà lúc này anh cũng không nhịn được quở thầm, đúng là con trai lớn rồi
chẳng giữ được, dăm ba ngón đấm đá mà cứ làm như là anh hùng hào kiệt gì lắm không bằng, bị người ta hút hồn hết rồi!
Chẳng ngờ Mạnh Thanh ngồi ở ghế sau chính là để nói chuyện với anh, thấy xe bắt đầu lăn bánh, hắn mới quay qua nhìn anh, mở lời bâng quơ như đang tán gẫu, “Vụ bắt cóc ở đường Bảo Xương hôm qua, tam gia có biết không?”
Thuở thiếu thời, Mạnh Thanh làm phu khuân vác ở bến tàu, về sau thì lại tập võ, cho nên cơ thể rất cường tráng, đã vậy mặt lại còn có sẹo, nếu không cười thì trông hơi hung ác. Chẳng trách gã quản lý nhà hát lại sợ hắn đến thế, ngay như Phó Ngọc Thanh lần đầu thấy hắn cũng còn không khỏi phát hoảng lên kia.
Song giờ đây khi hai người ngồi chung một xe, Mạnh Thanh mở lời bắt chuyện với anh, đáy mắt lại dạt dào vẻ tôn kính, hình như vì cả hai đều là người Nam Kinh nên khi nói vô thức mang theo chút thổ âm Nam Kinh, âm thanh mềm mại đi rất nhiều. Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên liếc hắn, ngữ điệu cũng thân quen hơn tương đối, anh cười đáp: “Biết chứ sao không biết,” rồi anh ngẫm nghĩ, không nhịn được bật cười, “mấy tên đạo tặc này cũng trâng tráo đáo để, còn ngang nhiên đăng báo thị chúng cơ, gan to lắm rồi.”
Mạnh Thanh thấy anh chẳng mảy may bất bình thì không khỏi hơi trầm ngâm, hắn mới nói: “Chắc là bọn bắt cóc đã gọi điện đòi tiền chuộc nhà ông ta rồi. Thời buổi này không yên bình, tam gia tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Xong rồi hỏi: “Cũng chẳng hay tam gia định ở lại Thượng Hải bao lâu?”
Hắn hỏi thế Phó Ngọc Thanh lại khó đáp. Nói cho cùng, anh chẳng qua là vì vướng vào gièm pha đánh ghen nên mới phải trốn đến Thượng Hải thôi, vả lại chuyện giành giật này là từ anh mà ra, làm sao anh kể nổi bây giờ? Mạnh Thanh nhận ra anh đang ngập ngừng, bèn bảo: “Nếu tam gia không tiện nói thì cũng không cần khó xử đâu.”
Phó Ngọc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cười: “Thật sự là có mấy việc vặt vãnh không đáng nhắc tới ấy mà, xong xuôi là tôi về Nam Kinh ngay thôi. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ làm chủ xị mời ông chủ Mạnh về tụ tập một bữa.”
Mạnh Thanh nghe thế thì im lặng cau mày, chẳng biết đầu đang nghĩ gì nữa, hồi lâu sau, cuối cùng hắn mới quay sang nhìn anh cực kỳ nghiêm túc, bảo: “Thực tình tam gia không cần phải khách sáo với tôi đâu.”
Phó Ngọc Thanh đang muốn mở miệng thì Mạnh Thanh đã tiếp tục, “Năm đó nếu không có tam gia, Mạnh Thanh đã phải lê cái chân nát bỏ mạng ở Hạ Quan rồi.” Nói tới đây, chẳng ngờ hốc mắt hắn lại đỏ hoe lên, tâm tình thoáng xúc động, “Tam gia, Mạnh Thanh là người thô thiển, không biết nói lời hay ý đẹp. Cái mạng này của tôi là của tam gia cả, kể cả ông chủ Đỗ có hỏi Mạnh Thanh cũng vẫn sẽ nói vậy. Nếu tam gia gặp khó khăn, chỉ cần nói với Mạnh Thanh một tiếng, tôi tất sẽ vượt nước sôi lửa bỏng, chết ngàn vạn lần cũng không chối từ!”