Anh hiếm khi hỏi mấy chuyện này, mợ Vương mừng rỡ, bèn vội vàng đáp: “Đúng rồi, là Lạc cô nương đấy, vừa nhìn người cô ấy là biết ngay có hỉ.” Rồi nói: “Tam thiếu gia, giờ không thể gọi cô ấy là Lạc cô nương nữa. Người ta bây giờ là bà Mạnh rồi.” Nhịn không được mà cảm khái, “Bà Mạnh đúng là người tốt, tôi chỉ nói một câu chúc mừng thôi mà cô ấy cho tôi nguyên một bao lì xì.” Nói đến đây thì dừng lại, nói, “Ôi chao, sao tôi lại không có quy củ như thế nhỉ,” bèn đưa tay vào trong áo làm bộ muốn rút ra, Phó Ngọc Thanh cười nói: “Mợ giữ đi, đây là nàng cho mợ mà.” Sau đó tỉnh rụi hỏi bà: “Còn chưa được bao lâu mà, làm sao nhìn ra được?”
Mợ Vương ôi dào một tiếng, cười như trêu, nhìn anh nói, “Tam thiếu gia ơi, có gì mà không nhìn ra đâu? Nhìn người cô ấy, kiểu gì cũng phải bốn năm tháng rồi đó.” Bảo thêm: “Ông chủ Mạnh cũng thật là, tam thiếu gia, lần sau ngài phải nhắc anh ta, anh ta nghe ngài mà. Việc này sao lại để vợ phải vất vả tới.”
Phó Ngọc Thanh nghe xong, ngay tức thì mặt trầm xuống.
Mạnh Thanh và Lạc Hồng Hoa mới kết hôn được hơn một tháng, thế mà nàng đã có thai bốn năm tháng, nếu vậy chẳng phải lúc hai người thành thân thì Lạc Hồng Hoa đã mang thai rồi sao?
Phó Ngọc Thanh nhìn bà rồi nói: “Mợ nhìn có chuẩn không đấy?”
Mợ Vương theo anh cũng đã ít lâu, cảm thấy giọng điệu này của anh không giống mọi ngày, hơi hoảng hốt hỏi: “Tam thiếu gia, có phải tôi nói sai gì rồi không?”
Tú Sơn khẽ nhắc: “Mợ Vương, mùng tám tháng Mười ông chủ Mạnh mới cưới cô ấy mà, tính thế không chuẩn.”
Lúc Mạnh Thanh đón dâu đâu có báo cho Phó gia, làm sao mợ Vương biết được? Lại thấy vẻ mặt Phó Ngọc Thanh không ổn, không dám nói gì nữa.
Phó Ngọc Thanh cũng chẳng hỏi nữa mà đi thẳng lên lầu, ngồi một mình trong thư phòng, trong lòng đã sớm dâng lên một cơn sóng động trời.
Sau khi Mạnh Thanh kết hôn thì chưa gặp lại anh một lần nào, vì lời của Mạnh Thanh nên anh cũng không tiện đi gặp Lạc Hồng Hoa. Nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thế mà đã có thai bốn năm tháng rồi đấy.
Anh không nhịn được mà tự hỏi, cốt nhục trong bụng nàng đến tột cùng là của ai? Của Mạnh Thanh thật sao? Nếu thật sự là con của Mạnh Thanh, dựa theo tính cách của Mạnh Thanh, chắc chắn sẽ không nói với anh là Lạc Hồng Hoa nhờ hắn, hắn đáp ứng luôn.
Anh nghĩ đến đó thì không kìm được cơn giận, sao Mạnh Thanh ngốc thế, vô duyên vô cớ đi làm người tốt như vậy, chẳng biết sau lưng bị bao nhiêu người chê cười. Cũng hiểu ra vì sao Lạc Hồng Hoa không tìm người khác làm lá chắn mà nhất định phải bám víu lấy Mạnh Thanh.
Trong lòng anh như có lửa đốt, ngay tức thì muốn tra hỏi rõ ràng, nhưng đến lúc cầm ống nghe lên, ngón tay đặt trên bàn số rồi, lại không nhịn được mà chần chừ. Nối máy rồi thì anh phải hỏi gì đây? Chẳng lẽ lại hỏi: Đứa con trong bụng Lạc Hồng Hoa, rốt cuộc có phải của anh hay không à?
Anh buông ống nghe, đi tới đi lui trong lòng, cuối cùng vẫn dằn xuống.
Bông ngoại trong tay anh đã bán gần hết, hơn nữa còn thêm khoản tiền ở xưởng dệt mà Lục Thiếu Kỳ tìm lại được cho anh lúc trước, giờ trong tay đang vô cùng dư dả. Không bằng tính toán khoản tiền Mạnh Thanh cho anh mượn lúc trước, trả lại, đến lúc đó gặp nhau rồi, nói bóng nói gió hỏi hắn cũng không muộn.
Hôm sau anh dậy rất sớm, trước tiên đến công ty kiểm toán, cả ngày bận rộn chính sự, đến lúc ăn cơm tối mới có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho Diệp Hãn Văn. Nhắc đến chuyện trữ bông, Diệp Hãn Văn cũng không ngờ lại kiếm được nhiều như thế,
vui mừng khôn xiết, bèn hỏi: “Có muốn nhập một thuyền bông nữa về không?”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, nói: “Cậu đúng là chẳng hiểu thế sự gì cả, giá bông giảm rồi. Cậu có dám thì tớ cũng chẳng dám đâu.”
Diệp Hãn Văn ấm ức nói: “Được, chuyện buôn bán thì cậu hiểu hơn tớ.” Rồi nói đến hôn sự của Phó Ngọc Hoa và Diệp Lệ Văn, bởi vì Diệp Lệ Văn nhất định muốn tổ chức hôn lễ kiểu mới, Diệp gia đông chị em, Diệp Hãn Văn lại thân với cô nhất, một lòng muốn thành toàn tâm nguyện này của cô, bèn trao đổi trước với Phó Ngọc Thanh. Sau khi Phó Ngọc Thanh nói cho anh cả thì mới chốt. Hai người nói chuyện điện thoại xong thì cũng đã hơn một tiếng.
Phó Ngọc Thanh còn chưa ăn cơm, đánh cược trong lòng rồi nhấc điện thoại gọi cho Mạnh Thanh, nào ngờ đợi mãi chẳng ai nghe máy. Anh chờ một hồi lâu, cúp máy hai lần rồi lại gọi lại, rốt cuộc nghe được một người trẻ tuổi nhấc máy, nói bằng giọng Thượng Hải, mất kiên nhẫn hỏi anh là ai, tìm ai. Phó Ngọc Thanh bèn đáp mình là ai, tìm ông chủ Mạnh, giọng nói bên đầu bên kia ngay tức thì cung kính hơn hẳn, nói: “Tam gia, đúng là không khéo, ông chủ Mạnh đang bận chút việc, bao giờ ngài ấy rảnh thì tôi nói lại cho.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy như bị ăn tát, nghĩ bụng, hóa ra hắn ở nhà, song chẳng biết bận cái gì mà đến cả điện thoại của mình còn chẳng buồn nghe.
Đành miễn cưỡng cười rồi lặng lẽ cúp máy.
Trời tối sầm, mưa tí tách nổi lên, bên ngoài hơi lạnh.
Trong lòng anh ủ rũ, không muốn về nhà, nhưng cũng không muốn ăn cơm một mình, nghĩ tới nghĩ lui, bèn rồi bèn gọi xe ở Tường Sinh, đến trường đại học Thánh John, chờ Triệu Vĩnh Kinh bên ngoài đoàn kịch.
Lúc Triệu Vĩnh Kinh ra ngoài thấy anh thì cũng rất ngạc nhiên, ai mà ngờ được cả cơm anh còn chả ăn mà lại đến đây chờ. Dưới nách Triệu Vĩnh Kinh còn đang kẹp sách vở, chắc là có việc, sau khi thấy anh thì lại không đi nữa mà lên xe anh, vội vàng muốn dẫn anh đi ăn.
Đáy lòng Phó Ngọc Thanh cuối cùng cũng có một chút ấm áp, khẽ mỉm cười nhìn cậu, nhìn đến mức cậu phát ngượng.
Triệu Vĩnh Kinh đã ăn rồi, giờ lại ngồi ăn cùng anh, sau khi xong bữa tối thì cả hai chưa muốn về, Triệu Vĩnh Kinh bèn dẫn anh đến quán cà phê Thượng Hải ở Hồng Khẩu tám chuyện.
Triệu Vĩnh Kinh ham đọc, lại học cấp hai ở trường Giáo hội nên tiếng Anh rất giỏi, bình thường hay đọc tạp chí và báo tiếng Anh, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ thú vị mới mẻ, nói có sách, mách có chứng, Phó Ngọc Thanh cảm thấy cậu rất khác những người khác, hai người chỉ nói về tin tức trên báo thôi mà cũng đã có thể trò chuyện bao lâu. Bất tri bất giác đã hết cả buổi tối.
Lúc hai người rời đi thì đã là khuya, không gọi được xe, anh nghĩ trời lạnh như thế, sao có thể đi xe kéo được? Muốn đưa Triệu Vĩnh Kinh về, bèn dùng điện thoại ở quán cà phê gọi điện về nhà bảo tài xế đến đón, mợ Vương đã ngủ lâu rồi, Đỗ Hâm nghe điện, vừa nhấc máy đã bảo anh: “Thiếu gia, cậu đi đâu thế, sao vẫn còn chưa về? Ông chủ Mạnh đợi cậu cả đêm ở nhà đấy.”