Mạnh Thanh giật thót người, theo bản năng giữ vai anh lại, nhưng không dùng sức mà chỉ dợm dè dặt. Phó Ngọc Thanh đoán được tâm tư của hắn, không muốn bị hắn đẩy ra như thế, bởi vậy chỉ hôn nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn nước rồi lùi ra ngay, sau đó cười như không cười nhìn hắn.
Mạnh Thanh bị anh nhìn đến mất tự nhiên, giọng cứng ngắc: “Tam gia, ngài say rồi.”
Lần này Phó Ngọc Thanh bật cười, nhưng không đáp lời hắn mà lại nghiêm túc hỏi: “Ông chủ Mạnh, tôi nhớ Lạc cô nương gọi ngài là A Sinh, có đúng không?”
Mạnh Thanh lúng túng, thở lặng thinh nhìn anh, một lúc lâu sau mới đáp: “Đúng vậy, trí nhớ tam gia tốt thật. Tên nhà quê, để tam gia chê cười rồi.”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng hắn hơi khàn, đáy lòng không kìm được ngứa ngáy, cười cười hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, về sau tôi cũng gọi em là A Sinh nhé, có được không?”
Mạnh Thanh thảng thốt nhìn anh một lúc lâu không mở miệng, biểu cảm trên mặt cũng hết sức khó tả, cuối cùng mới nói: “Tam gia, ngài…” Hắn vừa nói ra, lại sửa lại, cười gượng hỏi: “Tam gia, anh… không giận tôi sao?”
Vừa rồi Phó Ngọc Thanh mới chỉ hôn hắn một chút, có hơi khó kìm lòng, quả thực muốn gần gũi với hắn hơn, nhưng sợ dọa hắn, đang đấu tranh tư tưởng không thôi thì lại nghe hắn hỏi vậy, bèn đáp: “Chưa chắc. Mãi tôi không được thấy em, vất vả lắm mới gặp được, thế mà em chỉ nói có một câu đã đi ngay rồi, tôi sợ là tôi sẽ không nhịn được mà giận đấy.”
Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ nói vậy, nhìn anh thật lâu rồi bỗng mở lời: “Tam gia, vì anh cứ như thế nên mới suốt ngày rước họa vào thân đấy.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời cứng họng, đang muốn thanh minh thì Mạnh Thanh lại thở dài rất khẽ, nói: “Tam gia, hôm nay muộn quá rồi, anh đi ngủ trước đi. Có chuyện gì sáng mai nói cũng được.”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, cũng hiểu ra đây là mình nóng vội rồi. Giờ mà nói thêm gì với hắn thì
chỉ e là hắn không chịu tin đâu, đành nhịn xuống, rót một chén rượu cho mình, uống một ngụm rồi mới nói: “Cũng đúng, vậy em về trước đi.”
Biểu tình Mạnh Thanh ảm đạm, thấp giọng nói: “Tam gia, anh đừng giận, tôi sẽ ở lại với anh.”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái, chậm rãi uống cạn rượu rồi đặt chén xuống, đứng dậy, Mạnh Thanh định tới dìu anh, Phó Ngọc Thanh cũng không nói gì, tùy ý để hắn dìu.
Thư phòng và phòng ngủ vốn thông nhau, Mạnh Thanh đã vào thư phòng của anh vài lần, nhưng chưa từng vào phòng ngủ bao giờ. Giờ tiến vào, bật hết đèn lên, liếc một cái là thấy ngay chiếc giường Tây Dương ở phía đối diện, mặt đỏ ửng lên nhưng không nói gì. Mạnh Thanh để anh ngồi xuống mép giường, lại nhìn bốn phía, hơi ngượng ngùng hỏi: “Tam gia, anh muốn rửa mặt kiểu gì? Hay là để tôi lấy khăn lau mặt cho anh nhé.”
Phó Ngọc Thanh bỗng nhớ tới hồi hai người mới quen, Mạnh Thanh mời anh đến Triệu gia ăn cơm, khi đó Mạnh Thanh cũng vì anh uống say mà mang anh về căn nhà bên chùa Từ Vân, rồi lại lau mặt lau tay cho anh, để anh được thoải mái.
Anh lén thở dài trong lòng mà nghĩ, chuyện này cũng không thể gấp được, đành buông một câu: “Tôi cũng mệt rồi, khỏi rửa mặt, thay quần áo rồi ngủ thôi. Em lại đây đi.”
Mạnh Thanh ngồi xuống cạnh anh, hẵng còn hơi mất tự nhiên. Phó Ngọc Thanh lại không nghĩ nhiều, thay áo ngủ rồi nhìn Mạnh Thanh, thấy hắn lại đỏ mặt lên tận mang tai, không nhịn được cười mà nói: “Em sợ cái gì? Em là Hòa khí quyền vang dội bến Thượng Hải cơ mà, lợi hại như thế, nếu không chịu thì tôi cũng có làm gì được em đâu?”