Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 18


trước sau

Edit: Sa

Bùi Nhất không phải là người tốt bụng vô điều kiện, cho dù trong quá trình quay “Cửu Vệ”, cậu có ấn tượng rất tốt với chị bé Lâm Mạn Thiến EQ cao, sau đó biết blogger mà mình theo dõi đã lâu chính là cô thì cũng không có chuyện cậu đền đáp bằng việc lớn thế. Cậu càng không phải fan não tàn.

Cậu đề cử Lâm Mạn Thiến đi thử vai, một mặt tất nhiên là vì tình nghĩa, mặt khác là vì thực sự thấy cô hợp vai.

Nhân vật mà Lâm Mạn Thiến sắp thử vai là diễn viên có hình tượng ngọc nữ, nổi tiếng khi còn rất trẻ, trong sáng lương thiện, sẽ cho mèo hoang ăn, sẽ dắt trẻ em đi lạc về nhà, sẽ chân thành chuẩn bị món quà ý nghĩa cho người quản lý. Tất cả mọi người đều yêu quý cô. Cho đến một ngày, bạn trai cô chết ở nhà cô. Dư luận xã hội long trời lở đất, toàn thế giới đều chất vấn cô, chỉ trích cô, cô chênh vênh giữa bờ vực danh bại thân liệt. Cô muốn tìm một luật sư để chứng minh mình trong sạch.

Lâm Mạn Thiến còn chưa nhận được kịch bản hoàn chỉnh, chỉ có đại cương và vài trích đoạn ngắn, hẳn là đạo diễn cố ý lựa chọn để diễn thử.

Đạo diễn ở cấp bậc như Giản Dịch Bình hoàn toàn không cần cung cấp kịch bản hoàn chỉnh cho diễn viên để làm bảo đảm vì núi giải thưởng ở nhà ông chính là sự bảo đảm.

Vì vậy ngày hôm qua, cô ở khách sạn cả ngày đọc tập kịch bản không hoàn chỉnh, cố gắng phân tích hình tượng nhân vật và bối cảnh, sau đó soi gương tập luyện biểu cảm và đọc thoại, càng tập luyện càng thấy đến cả bản thân cũng rợn người.

*

Tuy buổi tối ngủ trễ nhưng vì lòng có chuyện nên sáng hôm sau cô vẫn dậy rất sớm. Lâm Mạn Thiến đến nơi thử vai lúc tám giờ sáng, sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.

Trong sảnh có sắp xếp nhân viên hướng dẫn, Lâm Mạn Thiến suy nghĩ chốc lát rồi đi tới: “Chào cô, cho hỏi phim đạo diễn Giản Dịch Bình tổ chức casting ở đây phải không ạ?”

Nhân viên ghi danh không ngẩng đầu: “Đúng vậy, xin hỏi cô là?”

“Lâm Mạn Thiến. Lâm gồm hai chữ mộc, Mạn trong dây leo, Thiến trong công chúa Thiến Thiến.”

Đối phương lạnh nhạt tra danh sách, sau đó tầm mắt dừng lại trên màn hình máy tính, ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Cô Lâm Mạn Thiến ạ, nơi thử vai ở tầng hai, rẽ trái phòng thứ hai, ngoài cửa sẽ có nhân viên hướng dẫn.”

Lâm Mạn Thiến gật đầu, lúc liếc mắt vô tình nhìn thấy ở hành lang bên trái có nhóm người rộn ràng, có nam có nữ, đứng xếp hàng, hầu như đều rất cao, cô nhìn lướt qua thì thấy mấy gương mặt quen quen. Trong đó quen thuộc nhất là đàn em khóa dưới mà cô từng gặp, Giang Khả Tâm.

“Họ cũng tới thử vai nhưng nhân vật khác cô, đều là vai nhỏ không quan trọng nên được giao cho phó đạo diễn phụ trách.” Cô gái bên cạnh vô cùng nhiệt tình giải thích, Lâm Mạn Thiến còn chưa bày tỏ thái độ thì giọng nói của cô ấy đã mang vài phần kiêu ngạo và vượt trội cứ như cô ấy là người sẽ thử “vai quan trọng” trên tầng hai vậy.

Cô mỉm cười, lịch sự gật đầu, ý bảo mình đã biết. Cô biết tại sao người ta lại nhiệt tình với cô. Giản Dịch Bình không phải là đạo diễn “thân thiện, dễ gần”, ông ấy không trực thuộc công ty nào, một thân một mình, gia thế bí ẩn, đến cả nhà đầu tư cũng không dám chống đối ông, vì vậy ông rất ít dẫn dắt người mới, tất cả nữ chính trong phim điện ảnh trước kia của ông đều được ông chọn lọc từ các ảnh hậu, hoàn toàn khác với bây giờ. Hay nói cách khác, hạng diễn viên vô danh như Lâm Mạn Thiến lại bắt được cơ hội thử vai nữ chính chứng tỏ chống lưng khó lường.

Tất nhiên Lâm Mạn Thiến không thể giải thích với cô ấy rằng cô không có chống lưng gì cả, chỉ hưởng sái Bùi Nhất thôi, vì đến chính cô cũng không rõ tại sao cậu thiếu niên đó lại có thể nhắc tới chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy.

Trước kia cô cảm thấy tuy Bùi Nhất lợi hại nhưng cũng chỉ là nam diễn viên nổi tiếng đông fans mà thôi. Làng giới trí thay đổi rất nhanh, trước đây cũng có vô số nghệ sĩ đông fans, thời đỉnh cao nhận được ngàn vạn chú ý, lúc biến mất thì chẳng ai ngó ngàng, nếu nói điểm khác biệt thì chỉ có thể nói diễn xuất của Bùi Nhất mạnh hơn họ, sau này có người mới nổi hơn thì cậu có thể đi theo còn đường thực lực.

Nhưng nếu chỉ là một diễn viên đông fans và diễn xuất tốt thì làm sao lại thoải mái lấy được suất thử vai của Giản Dịch Bình? Lại còn nói “Mồng Hai Tết hơi gấp, nếu chị rảnh thì đi, không thì thôi, mỗi năm chỉ có một cái Tết, quan trọng lắm.” Chỉ là một diễn viên đông fans và diễn xuất tốt lại có thể ngông cuồng vậy sao?

Lâm Mạn Thiến không nghĩ vậy.

Dó đó, cô thấy hơi bối rối, mà cảm giác này thoáng chốc phóng đại khi cô bước vào phòng và nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế đánh giá.

Ban nãy ở phòng đợi cô nhìn thấy tổng cộng ba ảnh hậu, năm hoa đán hạng A, hai tiểu hoa đang rất nổi tiếng, trợ lý và người quản lý tới lui không ngừng khiến cô một thân một mình tới đây trông cứ như anh hùng gan dạ cô độc trong phim vậy. Do đó, để mình trông không bị lép vế, suốt thời gian chờ đợi, Lâm Mạn Thiến không nói chuyện với ai cả, ngồi một góc đọc kịch bản, mày nhíu lại, mắt tập trung, trông khá kiêu kỳ.

Nhưng Lâm Mạn Thiến chỉ giữ nổi bình tĩnh trước những nữ diễn viên đó, khi bước vào phòng diễn, lướt mắt qua hàng ghế ban giám khảo, cô ngẩn người.

Thông thường, ban giám khảo tham gia buổi thử vai sẽ có đạo diễn, nhà đầu tư, nhà sản xuất và biên kịch, thỉnh thoảng sẽ có thêm diễn viên chính có tiếng nói. Vì vậy, Lâm Mạn Thiến nghĩ tới nghĩ lui nghĩ xuôi nghĩ ngược cũng không nghĩ ra vì sao Bùi Nhất lại xuất hiện ở đây.

Nam chính của phim này là ông chú ba mươi sáu tuổi mà? Cậu em Bùi có diễn giỏi đến mấy cũng đâu thể vào vai ông chú trung niên góa vợ chứ?

Trong thoáng chốc, nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy Bùi Nhất đã lấn át sự căng thẳng và phấn khích khi gặp được đạo diễn Giản Bịch Bình.

Thiếu niên ngồi bên cạnh đạo diễn, ngẩng đầu nhìn lên, mắt dừng lại nơi cô, không nói gì, chỉ mỉm cười bình thản.

Trong hoàn cảnh này, dẫu ngạc nhiên đến đâu, Lâm Mạn Thiến cũng không thể xông lên hỏi cậu, bèn hít sâu một hơi, cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ, lấy lại bình tĩnh, cúi chào và tự giới thiệu bản thân.

“Xin chào, tôi là Lâm Mạn Thiến, năm nay hai mươi tuổi, tôi muốn thử vai Giang Di.”

Lúc cô nói, mày khẽ cong, môi mỉm  cười, giọng nhẹ nhàng, hơi hạ thấp âm cuối, khiến người ta vô cùng dễ chịu.

Giảng Dịch Bình đang viết ghi chú bỗng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô, sau đó hỏi: “Đọc kịch bản chưa?”

“Dạ rồi.”

“Tốt, vậy cô diễn hai cảnh cho mèo ăn và cắt cổ tay đi.” Ông hơi dừng lại, tựa như đang tìm ai đó, cuối cùng nghiêng người, “Bùi Nhất, cháu lên hỗ trợ đi.
Cho năm phút chuẩn bị.”

“Không cần thời gian chuẩn bị đâu ạ.” Cô gái nhướn môi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, “Đạo diễn, cháu có thể diễn ngay bây giờ.”

Cô đã lao vào đọc kịch bản ngay từ lúc mới nhận được. Ăn cơm cũng đọc, ngâm mình cũng đọc, tối qua chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng, huống chi kịch bản còn chưa hoàn chỉnh, tổng cộng chỉ có một phần đại cương giới thiệu vắn tắt cốt truyện và vài phân đoạn mà thôi. Lâm Mạn Thiến còn trẻ, đầu óc nhanh nhạy, trước kia đi học môn Lịch Sử chẳng thèm nghe giảng buổi nào, đến khi sắp thi nước tới chân mới nhảy nhưng vẫn thi được điểm cao. Vì vậy chỉ có vài đoạn ngắn, cô đã thuộc làu rồi.

Đạo diễn Giảng lại nghiêm túc nhìn cô, nếp nhăn trên trán tựa như cũng đang hiện rõ vẻ thích thú.

“Cũng được, Bùi Nhất, cháu lên đi.”

Thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, Giản Dịch Bình đã hiểu vì sao Bùi Nhất lại tiến cử Lâm Mạn Thiến, hình tượng quá phù hợp. Ngoại hình, biểu cảm, từng cái nhíu mắt, mỗi một nụ cười, thậm chí cả giọng điệu thong thả, ánh mắt lúc nào cũng trong trẻo, dịu dàng, đều hệt như Giang Di từ kịch bản bước ra. Vì vậy ông mới đổi từ hai cảnh cho mèo ăn và cãi nhau với người quản lý thành cho mèo ăn và cắt cổ tay.

Cảnh cho mèo ăn không khó, chỉ cần cô bé này diễn như chính mình ngày thường đã là tốt nhất, nhưng đoạn cảnh cắt cổ tay thì lại là cảnh cao trào của nhân vật Giang Di. Trong tình huống chỉ mới đọc kịch bản chưa hoàn chỉnh, diễn viên rất khó để hiểu thấu đáo phân cảnh này cần thể hiện cảm xúc gì. Tinh thần hỗn loạn và sự điên cuồng bị đè nén, nếu không được “lót đường” đầy đủ bằng những tình huống trước đó thì rất khó để nhập vai.

Có đôi khi phân cảnh khó nhất để tuyển vai không phải là cảnh nghiêm túc mà là cảnh phát điên, bởi vì rất có thể sẽ không đánh giá được tài nghệ của diễn viên. Vì vậy Giản Dịch Bình có khó tính đến đâu cũng không thể bỏ phân cảnh cắt cổ tay vào buổi thử vai. Song hình tượng và thái độ của cô bé này đã khơi dậy sự thích thú của ông.

Trên sân khấu không lớn cũng chẳng nhỏ, cô gái lẳng lặng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, cúi đầu, mái tóc đen tuyền che mặt khiến người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt cô, người cô khẽ run rẩy, xung quanh thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy tiếng tí tách.

Bùi Nhất vô cảm: “Giang Di.”

Cô nắm vạt áo bằng tay trái, vì nắm quá chặt nên đầu ngón tay trắng bệch, vẫn không nói gì.

Bùi Nhất vô cảm: “Giang Di, vụ án đã được phá, Trần Điền Nhất giết Trần Vi Vi, tội danh của cô đã được xóa bỏ, sau này không cần phải lo lắng nữa.”

Cô gái vẫn không nói gì.

Bùi Nhất vô cảm: “Cô vui không?”

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo đong đầy sự ỷ lại và tin tưởng: “Cảm ơn anh đã trả lại trong sạch cho tôi.”

“Nhưng tôi lại hơi hối hận khi trả lại trong sạch cho cô.”

“Tại sao?” Cô gái vuốt mái tóc bằng tay trái, giọng nói dịu dàng vô ngần: “Hung thủ bị bắt, anh được thăng chức, tôi được rửa oan, đây chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?”

“Giang Di, tôi hỏi cô một câu được không. Mèo nhà cô, chính là con mèo trước kia đã lén chuồn đi tìm cô, sao không thấy đâu cả?”

“…”

“Giang Di…”

“Nó chết rồi.” Giọng của Giang Di sao mà dịu dàng quá đỗi, vẻ mặt giống như đang nói con mèo đã ngủ rồi, không chút thay đổi, nhưng tận sâu trong mắt lại phảng phát nét u hoài, “Nó sống cô độc quá. Cho nên tôi nghĩ, nếu một ngày nó chết đi, mọi người liệu có hối hận vì trước kia đã đối xử tệ với nó không, có thương xót nó không, có đau khổ không, có bị cắn rứt cả đời không. Tôi tò mò quá, nên tôi giết nó rồi.”

Bùi Nhất vô cảm: “Giang Di…”

“Lúc nó chết, nó không kêu tiếng nào cả, cứ nhìn tôi thôi, giống như đang nói với tôi, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giết tôi, rốt cuộc tôi cũng được giải thoát rồi, tôi muốn trả thù họ cả đời.  Sau đó tôi phát hiện họ rất đau đớn, ăn không ngon, ngủ không yên, bứt rứt cả người, bác sĩ nói có thể đã mắc bệnh trầm cảm.” Cô ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cậu, một giọt lệ tuôn trào nơi khóe mắt, cô nở nụ cười rạng rỡ, vô cùng dịu dàng hỏi, “Cảnh sát Hứa, anh nghĩ người và mèo có giống nhau không?”

Nhìn vũng máu đỏ lòm trên sân khấu, có lẽ tám mươi phần trăm người có mặt tại đây đều hoảng hồn. Tuy Bùi Nhất luôn vô cảm cầm tập kịch bản đọc một cách máy móc nhưng ánh mắt của Lâm Mạn Thiến lại ẩn chứa sự điên cuồng, đồng thời nụ cười lại dịu dàng vô hạn, dáng vẻ điên rồ khiến người xem nổi da gà.

Có lẽ vũng máu đột nhiên xuất hiện và biểu cảm trên mặt cô quá đáng sợ, nhà sản xuất nuốt nước bọt, hỏi biên kịch: “Có khi nào cô ấy giấu con dao trong tay thật không?”

Lâm Mạn Thiến đứng dậy, lau sạch nước mắt, tay cầm túi máu giả, cúi người: “Tôi diễn xong rồi.”

Ánh mắt của Giản Dịch Bình vô cùng ấm áp, ngồi thẳng người, thích thú hỏi: “Máu này là do cô chuẩn bị?”

“Dạ phải.”

“Sao cô biết tôi sẽ bảo cô diễn cảnh này?”

“Cháu không biết.” Cô đứng thẳng tắp, “Vì vậy cháu còn chuẩn bị kéo, son môi và bộ bài, chú cho diễn cảnh nào cháu sẽ chuẩn bị đạo cụ cảnh ấy.”

Ông hơi khựng lại: “Thế sao cô không chuẩn bị luôn con mèo đi?”

“Thật ra cháu có đem theo.” Lâm Mạn Thiến lúng túng cúi đầu, “Nhưng nhân viên không cho cháu đem vào nên cháu đành gửi nhờ ở quán cà phê gần đây.”

Đạo diễn Giản nghĩ thảo nào Bùi Nhất lại tiến cử cô gái này, tương lai cô bé sẽ xán lạn lắm đây.

Hết chương 18

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện