Đang là giữa trưa, thời điểm ánh nắng gay gắt nhất trong ngày, một chiếc xe xe lái vào trong doanh địa.
Ngôn Tiêu đi vào trong sân, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngay sau đó có người gọi cô: "Ngôn tỷ!"
Cô nhìn sang phía phía tiếng nói truyền đến, là Thạch Trung Chu.
"Ngôn tỷ, chị từ Thượng Hải trở lại rồi à!" Chỉ không gặp một thời gian mà trông cậu ta mập mạp ra thấy rõ.
Ngôn Tiêu hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Thạch Trung Chu chỉ về phía Xuyên Tử đang đứng bên cạnh cửa xe: "Anh ta đưa bọn em đến." Không chỉ có mình cậu ta đến, cạnh xe còn có Vương Truyện Học và Bồ Giai Dung. Ngoại trừ
Trương Đại Minh thì toàn bộ đội khảo cổ đều đến đây.
"Ngôn tỷ!" Vương Truyện Học vô cùng vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.
Bồ Giai Dung sau khi nhìn thấy cô thì sắc mặt có chút cứng lại, chỉ gật đầu.
Xuyên Tử giục bọn họ: "Đi thôi, tôi đưa mấy người về phòng trước, hai cô chịu khó ở chật một chút, tôi không biết phải sắp xếp thế nào nữa."
Thạch Trung Chu vội vã đi qua: "Lát nữa tiếp tục trò truyện nhé Ngôn tỷ, bọn em ra xe mang đồ xuống đã."
Bọn họ mang theo các thiết bị khảo cổ, Ngôn Tiêu cũng đoán được vì sao bọn họ đến đây.
Bồ Giai Dung chỉ mang một túi sách du lịch. Ngôn Tiêu đưa cô ta lên lầu.
Cả đường đi hai người không ai nói gì, lúc vào trong phòng, Bồ Giai Dung đột nhiên nói: "Cô Ngôn, tôi nghe nói trước đó cô đi rồi."
Ngôn Tiêu liếc nhìn cô ta: "Ừ, làm sao?"
Bồ Giai Dung nhìn cô, mấy lần định mở miệng rồi lại thôi, một lúc sau mới nói: "Tôi cho rằng cô không trở lại nữa."
"Thất vọng sao?"
"..." Bồ Giai Dung xấu hổ đỏ mặt, suốt một khoảng thời gian dài như vậy Quan Dược liên tục ở bên Ngôn Tiêu, cô ta đã từ bỏ, nhưng Thạch Trung Chu nói Ngôn Tiêu đột nhiên bỏ đi không nói lý do, khiến cô ta không kìm được mà dấy lên một tia hy vọng, nhưng khi đến đây lại thấy Ngôn Tiêu.
"Hiện giờ cô và Quan đội..."
Nụ cười nhạt của Ngôn Tiêu chỉ thoáng qua rồi biến mất: "Cô muốn nghe đáp án thế nào?"
Bồ Giai Dung mím chặt môi, bỗng nhiên thấy hối hận vì đã hỏi như vậy. Ngôn Tiêu chẳng vội vàng gấp rút, trong khi chính cô ta lại giống như đang lâm trận, vừa gặp mặt đã vòng vèo tra hỏi về quan hệ của hai người họ.
Cô ta bỏ túi sách xuống, lúng túng nói một câu: "Cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi, tôi đi xuống trước."
Ngôn Tiêu nhận thức rõ, chuyện Bồ Giai Dung thích Quan Dược là chuyện giữa hai người họ, cô không quản được, cũng sẽ không quản, cái kiểu thăm dò giữa đàn bà thế này, vốn dĩ không có ý nghĩa gì.
Phía dưới tầng, Quan Dược và Cố Đình Tông vừa trở về sau khi đi loanh quanh vài nơi.
Cố Đình Tông xuống xe trước, nói: "Lão thập, tôi kêu Xuyên Tử đón mấy thành viên trong đội khảo cổ kia của cậu, bây giờ chắc đến rồi."
Quan Dược nhíu chân mày: "Bọn họ chỉ biết làm khảo cổ, không thích hợp đến đây."
"Không có gì không thích hợp, tôi nghe nói lúc cảnh sát đến điều tra đội khảo cổ, chính cậu kêu bọn họ chạy trốn, Xuyên Tử đề nghị bọn họ đến nơi này cũng bị cậu ngăn lại. Lão thập, hà tất gì phải thế. Tòa thành đó quá quý giá, tốt nhất là có nhân viên chuyên nghiệp đến khai quật." Cố Đình Tông cười nói: "Cứ quyết định như vậy, đi gặp bọn họ đi, dù sao cậu cũng là đội trưởng."
Quan Dược nuốt những lời định nói trở vào, đẩy cửa xe bước xuống.
Bồ Giai Dung đang đứng trước cửa phòng, mặc một chiếc áo dài tay màu xanh nhạt, trong khung cảnh thế này trông rất nổi bật. Quan Dược đi qua liền trông thấy cô ta.
"Quan đội..." Vừa gặp anh, Bồ Giai Dung rất muốn hỏi anh dạo này có khỏe không, nhưng khi trông thấy sắc mặt anh lại không thể mở miệng hỏi.
Quan Dược hỏi: "Tiểu Vương và tiểu Thạch đâu rồi?"
Bồ Giai Dung nói: "Đều ở trong phòng."
Quan Dược đi vào trong phòng, Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học đang ngồi trên giường sắp xếp đồ đạc, trông thấy anh vào liền nhảy phắt dậy như lò xo.
"Quan đội, chúng ta lại có thể tụ họp rồi!"
"Đúng thế, Ngôn tỷ cũng ở đây." Thạch Trung Chu đầy cảm khái nói: "Trước đó em còn tưởng chị ấy không trở lại nữa."
Quan Dược vô thức nghiến chặt hàm: "Mấy cậu đều làm khảo cổ chính quy, đến nơi này không thể so với trước, làm việc gì cũng phải suy nghĩ sâu xa hơn."
Ba người họ từ trước giờ đều theo sự sắp xếp của anh, nghe anh nói vậy, phản ứng đầu tiên là gật đầu, cũng không hỏi nguyên nhân tại sao.
Quan Dược suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không muốn ở lại cứ nói ra, tôi có thể đưa mọi người
đi."
Bồ Giai Dung ngẩn người: "Đương nhiên muốn ở lại, bọn em vốn đã muốn tìm anh từ lâu."
Vương Truyện Học nói theo: "Đúng vậy, không muốn ở lại thì đã không đến."
Rốt cuộc cũng chỉ có Thạch Trung Chu thông minh hơn: "Quan đội, ông chủ của tổ chức Văn Bảo này đột nhiên đón nhóm ta đến đây, là có công việc khai quật mới nên mời chúng ta tham gia sao?"
Quan Dược nói: "Lần này không giống trước đây." Lúc nói chuyện ánh mắt anh quét đến bên ngoài phòng, trông thấy bóng một người phụ nữ.
Ngôn Tiêu đứng trong bóng râm của hiên nhà, đang hút thuốc, đeo bao tay màu trắng. Quan Dược còn nhớ cô từng nói, đeo bao tay để không ảnh hưởng đến kết quả giám định.
Dường như có cảm giác, cô đột nghiên ngẩng dầu, ánh mắt dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ nhìn lại anh.
Không phải cố ý, thậm chí chỉ giống như một cái liếc mắt vô ý thoáng qua, có lẽ chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng lại có cảm giác như trôi qua rất lâu.
Sau đó cô dụi thuốc, đi vào trong căn phòng của Cố Đình Tông.
Quan Dược thu hồi ánh mắt, yết hầu di chuyển. Thạch Trung Chu vẫn đang nói chuyện với anh nhưng anh cũng không để ý.
Bên trong gian phòng của Cố Đình Tông, hương trà lan tỏa. Các phòng đều nhỏ hẹp như nhau, nhưng anh ta rất biết hưởng thụ, cạnh cửa sổ đặt một chiếc tủ bằng gỗ tử đàn do anh ta đặc biệt mang đến, bên trên đặt một bộ ấm trà tử sa*, anh ta đang đứng đó pha trà.
*Tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.
Ngôn Tiêu đứng bên cạnh: "Muốn tôi giám định đồ gì?"
Cố Đình Tông rót một chén trà cho cô: "Sốt ruột như vậy à?"
Ngôn Tiêu không động đến tách trà: "Đừng kéo dài thời gian, nếu không tôi cũng có thể dùng cách
khác bồi thường lại cho anh, ví dụ như trả tiền."
"Trả tôi tiền?" Sắc mặt Cố Đình Tông lúc này có chút khó chịu: "Đừng như vậy, hai ta lúc trước không phải là quan hệ mua bán."
"Vậy sao?"
Có lẽ do ngữ khí của cô không tốt, Cố Đình Tông đành phải bỏ ấm trà xuống, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt cô.
Ngôn Tiêu mở nắp hộp ra, bên trong là năm miếng Hoàng Ngọc.
Cô ngẩng đầu: "Tôi đã giám định mấy miếng ngọc này rồi, anh có ý gì?" "Không phải đưa cho em đánh giá, là muốn tặng cho em." "Cái
gì?"
Cố Đình Tông đậy nắp chiếc hộp lại, đẩy đến trước mặt cô: "Cái này là của em, Tiêu Tiêu."
Ánh mắt Ngôn Tiêu thay đổi: "Anh có biết món đồ này từ đâu tới không?" "Biết rõ, đương nhiên là biết"
"Vậy anh phải biết món đồ này là di vật."
Cố Đình Tông ôn hòa cười: "Trong mắt tôi, dù là di vật gì thì cũng không thể so sánh được với em."
Ngôn Tiêu cúi đầu cởi đôi găng tay: "Rốt cuộc anh muốn gì?" "Em biết rõ, Tiêu Tiêu."
Cô biết, nhưng không muốn nghe. Cố Đình Tông thở dài, giơ tay vuốt lên tóc cô: "Lần này tôi tự mình đến đây là vì em, lúc trước là tôi có lỗi với em, tôi vẫn luôn muốn trở lại tìm em."
Có lỗi với cô? Ngôn Tiêu không hề thấy xao động chút nào.
Năm 16 tuổi, cô bị tất cả người thân họ hàng phỉ nhổ, bị lời đồn đại đeo đuổi trong suốt một thời gian dài. Trước khi ở bên Cố Đình Tông, cô bị nói là kẻ vong ơn bội nghĩa khiến ba mẹ nuôi tức chết. Sau khi ở bên anh ta, cô bị nói là loại rác rưởi không biết liêm sỉ được đàn ông bao nuôi.
Cô từng cho rằng chỉ cần bản thân mình hiểu rõ mối quan hệ này thế nào là được, cho đến khi Cố Đình Tông đột nhiên bỏ đi, cô mới phát hiện người ta không nói sai.
Trong mối quan hệ này cô giống như đang được bao dưỡng, vốn dĩ không phải là kiểu yêu đương bình thường, vì vậy có thể dễ dàng bị vứt bỏ.
Quả thực Ngôn Tiêu không nhớ liệu mình có đau khổ hay không, nhưng cô nhớ rõ mỗi câu chửi rửa mỗi lời chỉ trích, những ánh mắt hả hê trào phúng của bọn họ. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, có một thời gian cô thậm chí còn bị ảo giác, cảm thấy chính mình bức chết cha mẹ nuôi, trong người luôn cảm thấy buồn bực không vui, tự giam mình trong phòng vài tuần, thậm chí trong đầu còn nảy sinh những ý nghĩ không nên có, muốn kết thúc mọi chuyện.
Nhưng cô đã vượt qua, khi đó còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, còn hào hứng cho rằng đó là tình yêu, hiện giờ mới phát hiện chẳng qua là trò chơi đùa của người trưởng thành.
Đôi găng tay cuối cùng cũng trượt khỏi đầu ngón tay, Ngôn Tiêu nhàn nhạt nói: "Có biết cái gì gọi là quá khứ không? Chuyện ngày hôm qua đến ngày hôm nay đã thành quá khứ. Cố Đình Tông, chuyện của anh và tôi đã là quá khứ rồi."
Cơ thể người đàn ông đến sát gần, dùng một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô.
"Em đã lớn rồi, hai ta lại có thể bắt đầu lại lần nữa." Bàn tay Cố Đình Tông di chuyển từ eo trượt xuống: "Em thực sự lớn rồi, Tiêu Tiêu."
Bờ mông căng tròn của người phụ nữ, bộ ngực đầy đặn, Anh ta đã từng gặp Ngôn Tiêu nhỏ bé như hạt đậu khấu, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành thành một quả mật đào thành thục.
Ánh mắt anh ta dường như phát ra những tia lửa, cúi đầu hôn lên cổ cô: "Em biết không, bao năm qua tôi luôn nghĩ đến em."
Ngôn Tiêu đẩy anh ta ra, đi về phía cửa.
Cố Đình Tông ôm lấy cô, lưng Ngôn Tiêu áp sát trên chiếc tủ gỗ tử đàn, hai cơ thể dính sát với nhau.
Áo Ngôn Tiêu bị vén lên, bàn tay Cố Đình Tông đi vào, làn da trắng nõn mịn màng như phủ một lớp sáp mật ong của phụ nữ khiến anh ta không khỏi thở gấp, vừa vuốt ve cơ thể cô vừa cởi quần áo trên người.
Cả người Ngôn Tiêu cứng đờ: "Đừng chạm vào tôi."
Cố Đình Tông nhìn cô, chỉ thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, anh ta buông lỏng tay.
Ở tuổi của anh ta, khắc chế dục vọng là điều có thể làm được, ép buộc phụ nữ không phải là tác phong của anh ta. Tuy nhiên dù ở tuổi nào thì cũng cảm thấy mất mặt khi bị phụ nữ cự tuyệt.
"Vì sao?"
Ngôn Tiêu nói thật: "Trong lòng tôi không có anh, cơ thể anh cũng không hấp dẫn tôi."
Sắc mặt Cố Đình Tông trắng bệch, ngoài những nếp nhăn nhàn nhạt do tuổi tác mang lại, hoàn toàn không có bất kỳ một dấu vết nào của thời gian trên người anh ta, cổ áo mở rộng để ra lồng ngực không rắn chắc, chỉ là một mảnh trơn bóng.
Người đàn ông sống sung sướng an nhàn, hoàn toàn khác biệt với người đàn ông dãi dầu gió cát nơi đất Tây Bắc.
Ngôn Tiêu hiểu rõ người đàn ông hấp dẫn được cô là người như thế nào.
Cố Đình Tông chỉnh cổ áo, ánh mắt tối lại: "Tiêu Tiêu, dù có khả năng hấp dẫn em cũng không thể coi là thật lòng, chơi bời thì có thể, đó là hạng người gì em còn chưa biết rõ, đừng đánh mất lý trí."
Ngôn Tiêu lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta biết rõ chuyện của cô và Quan Dược.
"Anh là hạng người thế nào tôi cũng không biết rõ, tôi chỉ biết, anh ấy và anh không giống nhau." Ngôn Tiêu sửa sang lại quần áo, đi ra cửa: "Còn nữa, đừng động vào tòa thành đó, như vậy là phạm pháp."
Cố Đình Tông nhìn cô đi ra khỏi cửa, chậm rãi xoay người, cầm chén trà đã nguội lạnh lên uống, sau đó vung tay ném mạnh, chén trà rơi trên mặt đất vỡ tan tành.
Người phụ nữ nào cũng sẽ quay lại, chỉ có Ngôn Tiêu là không, anh ta đã từng có cơ hội, hiện giờ lại thất bại thảm hại.
Trách được ai chứ, chỉ trách chính mình.
Đêm đó trong sa mạc lại có bão cát, đa số người trong doanh địa đã đi trông giữ chỗ ốc đảo kia, còn lại vài người ăn cơm tối xong liền quay trở lại phòng tránh bão.
Hơn mười giờ tối, Quan Dược đứng ở cửa hiên hút thuốc. Hút xong, anh đến trước phòng Cố Đình Tông gõ cửa.
Cửa mở ra, Cố Đình Tông đứng đó, đưa cho anh một tờ giấy. Quan Dược đút vào trong túi.
"Lão thập, đây chính là đường đi, cậu mau chóng chuyển hàng ra ngoài, tôi sẽ không ở lại đây lâu."
Quan Dược "Ừ" một tiếng, trong ánh sáng mờ không trông thấy rõ vẻ mặt Cố Đình Tông, Quan Dược cảm thấy tâm trạng của anh ta có vẻ không tốt.
Anh vô thức nhìn về phía căn phòng của Ngôn Tiêu, đèn đã tắt, đêm nay Ngôn Tiêu đi ngủ rất sớm. Cố Đình Tông nói thêm: "Đẩy nhanh tốc độ khai quật tòa thành kia, sau đó tôi sẽ cử người đến đưa
đồ đi."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân, lời đang nói ngừng ngay lật tức.
Quan Dược quay đầu, có người đang đứng bên cạnh cột cây Hồ Dương, người đó cử động: "Quan Dược, em đang đi tìm nhà vệ sinh..."
Là Thạch Trung Chu.
Quan Dược ngay lập tức nhíu chặt mày.
Cố Đình Tông vỗ vỗ trên lưng anh: "Xử lý đi."