Một thế giới nơi mà độ khó được đẩy cao đến mức đỉnh điểm.Một chàng trai với những suy nghĩ vượt xa giới hạn của người thường. Một xã hội với những con người không bao giờ thay đổi, mang đầy đủ những điểm yếu chí mạng của tất cả các những đám đông từ trước đến nay.Nơi họ đặt chân đến, kì thực chỉ có chỗ chết.*** Giới thiệuNăm 2020, tình hình thế giới bất ổn, khắp nơi trên trái đất xảy ra các vụ mất tích bí ẩn của học sinh. Những học sinh xấu số này mất tích ở trên phạm vi tất cả các quốc gia, ở tất cả các địa điểm từ công cộng cho đến nhà riêng, theo những cách kì dị mà không ai lý giải nổi. Vì không có thông tin gì thêm, những cuộc điều tra của cảnh sát dần đi vào ngõ cụt.Sự thực là những người này không phải biến mất, mà họ đã bị đẩy sang thế giới khác. Không chỉ một người bị dịch chuyển, mà là một quần thể rất rất lớn. Họ không những không được ban cho những vũ khí, năng lực mạnh mẽ, mà còn không được chỉ dạy bất cứ điều gì, họ chỉ đơn giản là đang nhận vé một chiều xuống thẳng địa ngục. Đồng thời ở trái đất sự tồn tại của họ cũng dần bị xóa nhòa, sau một thời gian, cũng chẳng còn người thân nào nhớ về họ nữa.Nguyễn Tuấn Anh là một sinh viên có tính cách lập dị, cậu cũng không là người đầu tiên hay cuối cùng đến đây. Nhưng cậu nhận ra được trọng trách của mình là phải chỉ dẫn những người này để có khả năng sinh tồn ở một thế giới đầy rẫy những nguy hiểm.Tên khác: Giả lập thủ thành, Giả lập cho trẻ tự kỉ tái hòa nhập cộng đồng, Giả lập quản lý nhân sự.*** PrologueCon người không phải ai sinh ra cũng đã tài giỏi.Có những thiên tài từ lúc mới sinh đã được ban cho những kĩ năng xuất chúng, có những người bình thường, có những người lại không vì xuất thân yếu kém mà từ bỏ ước mơ, họ dùng sự miệt mài cố gắng tiến lên tới đỉnh cao. Có những kẻ lại ham muốn hư vinh mà không ngần ngại làm việc xấu. Nhưng cho dù bạn có là ai, thì những điều bạn làm cũng đều mang một ý nghĩa đặc biệt, góp phần vào bức tranh tổng thể của xã hội.Nhưng nếu bạn chỉ là một người bình thường, vậy cuộc sống của bạn sẽ trông như thế nào ?Không có gì xảy ra cả.Đúng vậy, chỉ gói gọn trong 6 chữ: “Không có gì xảy ra cả.”Như Frank Herbert đã từng nói: “Hạnh phúc là hài lòng với những thứ mình đang có”. Nếu người bình thường cảm thấy việc nhận một mức lương bình thường, lấy một người vợ bình thường, xây một căn nhà bình thường là hạnh phúc, vậy đó chính là hạnh phúc. Nhưng tâm lý con người nào đâu có dễ thỏa mãn như vậy, họ ngước nhìn lên trên, họ thấy những người thành công hơn, nhà to, vợ đẹp, sự nghiệp thành công rực rỡ. Họ thèm khát những thứ đó, và dần dần tự cho là cuộc sống của mình tràn đầy thiếu thốn và tẻ nhạt.Những con người thành công đó, họ được gọi là những Elite (cá nhân kiệt xuất). Không cần biết là bằng cách gì: tự học, trải nghiệm, quan hệ…Những Elite này leo lên đỉnh cao của tháp quyền lực. Sở hữu trong tay những tài sản giá trị nhất, sở hữu trong đầu hệ thống tư duy sắc bén nhất, sở hữu giá trị bản thân bằng cả triệu người bình thường gộp lại. Giống như người ta đã thống kê chỉ có 1% giới tài phiệt Mĩ nắm trong tay 99% kinh tế của quốc gia, 1% giới tài phiệt này, chính là Elite.Elite nắm trong tay những chức vụ quan trọng qua từng thời kì phát triển của thế giới, họ là những vua chúa, những quan lại trong triều đình, những thương nhân lỗi lạc, những tên độc tài khét tiếng. Đến thời kì hiện đại, họ là những chính trị gia, những nhà phát minh, những cá mập trong chương trình shark tank…vv… Có thể nói, thế giới xoay vần và biến đổi chỉ vì những phát kiến của Elite, còn những người bình thường bên dưới chỉ cần lao động và hưởng thành quả.Đối nghịch với Elite, là Normie (Người bình thường), họ sinh ra với không đặc điểm nào nổi trội, cũng không muốn cố gắng. Có nhiều người cố gắng dẫn đến thất bại, rồi cuối cùng dẫn đến nản chí và tự cho rằng năng lực bản thân chỉ đến thế. Ngược lại họ vẫn thần tượng Elite, họ ham muốn được đứng vào trong ánh hào quang đầy ắp sự giàu có và quyền lực ấy, nhưng không có cách nào để với tới được, vì thế họ vẫn cứ mãi ngước nhìn.Normie có thể là bất kì ai vì đã chiếm hết 99% bộ phận xã hội, giờ ném một hòn đá ngẫu nhiên ra ngoài đường cũng trúng được một normie. Đó là những người làm công ăn lương, những học sinh, chú công nhân, bà bán hàng, bác sĩ, kĩ sư, kế toán, nhân viên tiếp thị...Một danh sách dài dằng dặc có thể kể đến năm sau không hết. Normie chịu ảnh hưởng rất nặng của tâm lý đám đông, nếu người đứng đầu hướng họ đến cái tốt, họ làm việc tốt. Còn nếu đã bị một kẻ xấu dẫn dắt tư tưởng, thì họ cũng không ngần ngại làm việc xấu.Quản lý đối tượng Normie suốt mấy ngàn năm nay luôn là một bài toán đau đầu với nhóm Elite, bởi nhóm thường rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm lý đám đông, 1 người đầu tiên làm gì thì cả 99 người tiếp theo sẽ làm y hệt, không có chính kiến, không có bất kì khả năng phòng thủ nào trước các chiêu trò lừa đảo.Cụ thể là giữa những người bình thường, sẽ xuất hiện 1 vài cá thể người bình thường thông minh hơn, gọi là Ex-normie (Hoặc KOLs: người dẫn dắt dư luận chủ chốt). Nhóm người này là những kẻ “muốn có ăn nhưng không có làm”, họ thèm thuồng những thành quả to lớn của Elite, nhưng lại không muốn bỏ ra sức lực to lớn như thế để đạt được nó, vậy bây giờ họ phải làm gì ?Đi lừa đảo.Đúng vậy, 90% ý nghĩa cuộc sống của Ex-normie, là lừa đảo. Họ lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin của cộng đồng normie, phối hợp với ngoại hình đẹp và tài ăn nói liến thoắng của bản thân để chiếm đoạt về những lợi ích lớn. Ex-normie có thể là bất kì ai, từ thanh niên đa cấp đang diễn thuyết trên bục, cho đến ông trùm xã hội đen, những kẻ cầm đầu các cuộc biểu tình, hay đơn giản hơn chính là lớp trưởng lớp bạn... Những kẻ cầm đầu này luôn nắm thóp được điểm yếu của quần chúng, và chiếm được lòng tin của đa số normie qua từng thời kì.Người ta đã từng nói: “Nếu chuyên tâm chỉ làm một việc, thì một ngày nào đó bạn có thể trở thành thiên tài trong lĩnh vực ấy”. Đúng, Ex-normie chỉ chuyên tâm lừa đảo, thì một ngày không xa chúng sẽ kiếm được bộn tiền và trở nên giàu sang. Nhưng sự thật thì không dễ như thế, chúng quên rằng bản thân nghĩ ra được cách lách luật, thì Elite bên trên còn nghĩ được ra hàng chục cách lách luật còn hiệu quả hơn. Nên kết cục cuối cùng của nhóm người này luôn là nằm sau song sắt nhà tù.…Sau 4000 ngàn năm thay đổi và phát triển, Normie vẫn bị lừa hàng ngày, Ex-normie vẫn tìm cách lách luật mỗi ngày để làm giàu trên xương máu người khác, và có đánh chết thì bọn họ vẫn không tin sẽ có một ngày họ bị Elite bắt và tống vào ngục. Thế giới không thay đổi quá nhiều, có hay chăng chỉ là việc không còn các cuộc chiến tranh đẫm máu nữa, con người giờ đây kéo nhau lên mạng xã hội để xây dựng một cộng đồng mới.Thế giới này như một hệ thống bánh răng khổng lồ, được những người giỏi nhất thao túng và vận hành theo một guồng quay nhất định. Bạn không có cách nào can thiệp vào nó, thay đổi chiều quay của nó. Chỉ có thể hàng ngày ngước lên nhìn cách mà bộ máy hoạt động, cảm thán cho thân phận nhỏ bé của bản thân.Thời gian xoay vần, của cải con người sản xuất ra trở nên dư thừa, chiến tranh bị những con người yêu hòa bình phản đối, động vật nguy hiểm thì bị săn bắn đến mức ghi tên hết vào sách đỏ.Không còn mối đe dọa nào khác, con người cứ thế bước lên làm bá chủ xã hội.Cho đến khi sự kiện ấy xuất hiện…*** Haeven Path.Quyển 1: Thế giới mà chỉ Elite mới có thể tồn tại.Chương 00: Hiền giả tỉnh dậy ở chốn xa lạ:Nguyễn Tuấn Anh mở mắt, phát hiện ra mình không còn ở trong lớp học nữa.Vị trí của cậu hiện giờ là một thảo nguyên vô cùng xa lạ.Khắp nơi chỉ là một màu xanh lam ngút ngàn của cỏ, không nhà cửa, không cây cối, không có lấy một bóng dáng dù chỉ một con người. Giờ đây xung quanh cậu chỉ còn tiếng gió thổi xì xào, với bầu không khí tĩnh mịch đến rợn người không biết đang ẩn chứa điều gì bên trong.Tuấn Anh đưa tay lên sờ đầu, cảm giác có chút mất thăng bằng. Cậu không cảm thấy đói hay khát nước, cũng không có cảm giác như bản thân đã bị đánh thuốc mê, cậu bình tĩnh xem xét lại tình hình…Không đúng, quanh trường cậu không hề có bãi cỏ nào rộng lớn đến mức này cả. Nếu muốn nói bị chụp thuốc mê hay bắt cóc thì ít nhất cũng phải để lại một dấu vết gì đó của sự chống cự.Tuấn Anh cẩn trọng đứng dậy, nhìn ngó xung quanh. Khuôn mặt anh lộ ra nét thư sinh đặc trưng, vóc dáng nhỏ con, người ngoài nhìn vào thì không ai có thể phân biệt được anh với các sinh viên bình thường khác. Duy chỉ có một điểm đặc biệt là nét mặt anh khá lạnh nhạt, biểu lộ ra một vẻ không vui cũng không buồn, không coi thường người khác nhưng cũng chẳng để tâm vào bất cứ việc gì bên cạnh. Bạn bè không hiểu Tuấn Anh nghĩ gì, Tuấn Anh không muốn bỏ thời gian ra để hiểu mọi người nghĩ gì, anh cứ thế dần bị loại bỏ ra khỏi vòng xã hội.Tuấn Anh nhớ lại, trong kí ức của mình là những năm tháng gian khổ mà cha mẹ đã li dị, anh em li tán, là những lần chuyển nhà liên tục theo lịch công tác của người bố. Cậu không học ở ngôi trường nào được quá năm tháng, cũng chẳng thể kết bạn được với ai. Để rồi cuối cùng, cậu phải đứng ở trước phiên tòa để luận tội chính người cha của mình trong một vụ bê bối.Kế đó là những năm tháng đại học, Tuấn Anh vùi đầu trong phòng thí nghiệm để quên đi quá khứ, tích cách của cậu vẫn lập dị như vậy, hàng ngày đều làm ra những chuyện viển vông mà chả ai hiểu. Nhưng cậu đã quen với lối sống như vậy, không ai hiểu cũng không sao, vì cậu biết rằng chỉ dựa vào sức của một mình bản thân cũng có thể giải quyết được những việc cả cộng đồng mấy chục người gộp lại mới có thể làm.Nhưng giờ đây, quãng đời bình thường đó đã kết thúc, bởi một sự kiện vô cùng khó hiểu này.Chuyển sinh ?Tuấn Anh cũng đã từng đọc qua rất nhiều ấn phẩm giải trí của giới trẻ, như light novel, manga, tiểu thuyết chương hồi...vv... cậu không thể hiểu hết, nhưng vẫn muốn thử làm quen với chúng. Hầu hết những thứ cậu đọc được là những câu chuyện về các cá nhân thất bại trong cuộc sống được triệu hồi sang thế giới khác, được làm anh hùng, được gặp thần linh, rồi dần dà mạnh lên và được mọi người yêu quý. Nói chung là để thỏa mãn tâm trí của những người không thể tìm ra lối thoát ngoài đời thực.Nhưng tình hình lúc này lại rất quỷ dị, không có thượng đế nào đứng trước mặt cậu, cũng không có con người nào dang tay ra chào đón cậu cả, nếu bây giờ muốn nói chuyện với ai thì chỉ có thể trò chuyện với ngọn cỏ dưới chân mà thôi. Tuấn Anh có cảm giác như mình đang chơi một game nhập vai mà hoàn toàn không được cho bất cứ một chỉ dẫn nào vậy.Cậu đứng suy tư một lúc, rồi bất chợt giơ hai tay lên bầu trời đan thành hình chữ nhật, qua “thấu kính” giả tưởng bằng hai bàn tay này, cậu nheo mắt nhìn về phía mặt trời.Kích cỡ mặt trời này không giống với ở trái đất – Chính xác là chỉ bằng 2/3. Nếu là khi ở trái đất thì tỉ lệ mặt trời lúc lên cao chính giữa đỉnh đầu sẽ bằng đúng một đốt ngón tay của cậu khi