Gió tuyết dần ngừng lại, đầu óc Đinh Hán Bạch cũng dần dần tỉnh táo, nhưng mà càng tỉnh táo lại càng đắc ý, có cảm giác sảng khoái khi làm xằng làm bậy. Anh bò lên từ trên tuyết, nhìn thân ảnh chạy đi gần trăm mét, hô hoán một tiếng, chỉ thấy đối phương càng chạy nhanh hơn.
Kỷ Thận Ngữ từ kinh hãi lúc đó đến khi đã bình tĩnh, vẫn không diễn tả được tâm tình ra sao. Đạp tuyết chạy đi, miệng dường như còn sót lại dư vị ấm áp, mà những manh mối nhiều như bông tuyết đầy trời, không giải thích rõ được.
Chạy chạy, cậu rốt cuộc cũng mệt, quỳ xuống đất, che mặt mũi run rẩy.
Đinh Hán Bạch hôn cậu, lấy môi đụng vào đôi môi cậu.
Tất cả nhận thức, tất cả quan niệm lúc trước của cậu đều bị nụ hôn đó đập vỡ, môi đè môi, lưỡi quấn lưỡi, làm sao có thể… Cậu thả tay xuống, không nghĩ ra Đinh Hán Bạch sao lại có thể làm như vậy? Tiếng vó ngựa lọt vào tai, cậu biết Đinh Hán Bạch đuổi theo, nghe thấy từng tiếng Đinh Hán Bạch gọi mình.
Kỷ Trân Châu, cậu ghét cái tên này quá, từ lúc bắt đầu đã ghét rồi.
Nhưng chưa bao giờ giống như giây phút này, vừa nghe liền cảm thấy sợ hãi.
Đinh Hán Bạch cho dù làm lưu manh đùa giỡn người ta, nhưng vẫn đuổi theo, xuống ngựa nhấc Kỷ Thận Ngữ lên. “Trân Châu?” Trong tay anh trống rỗng, Kỷ Thận Ngữ tránh ra tiếp tục chạy, anh giơ tay cản, xem xét thời thế mà xin lỗi.
Anh xem như đã rõ cảm giác trong lòng cậu khác với mình, ngoài miệng lẩm bẩm “Xin lỗi”, nhưng tám con ngựa trong lòng đuổi theo mãi không trở về, anh không hề hối hận. Kỷ Thận Ngữ bị anh ôm nửa vời, hoảng loạn như mèo hoang bị giẫm đuôi, tâm phòng bị, nắm đấm và răng nanh cùng nhau phát huy.
Đinh Hán Bạch gầm nhẹ: “Anh buông em ra, em đừng chạy nữa.” Chậm rãi buông tay ra, không nỡ, rõ ràng mấy ngày trước còn ngủ chung với anh, nhưng đối phương bây giờ không có nửa phần lưu luyến lồng ngực của anh nữa.
Kỷ Thận Ngữ tâm loạn như ma, lao ra vài bước, xoay người lại, giãy dụa cầu một tia hi vọng: “Lúc anh bị điên đó, nhất định là coi em thành ai rồi, phải không?”
Đinh Hán Bạch đáp thẳng thắn: “Không phải.”
Kỷ Thận Ngữ xoay mình mất khống chế: “Phải! Nhất định phải!” Cậu liên tục lui về phía sau, gót giày giẫm lên một tảng băng, “Là Thương Mẫn Nhữ, hay là Ô Nặc Mẫn… Là ai cũng được, nhưng không thể là em.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Là ai cũng được? Anh hôn ai cũng được ư?”
Anh không cho Kỷ Thận Ngữ thời gian trả lời, vô lại nói: “Em không phải cảm thấy gần đây anh khác thường sao? Bây giờ nên hiểu ra rồi chứ, bởi vì anh cất giấu tâm tư này, người anh muốn hôn chính là em. Lúc hôn em anh thật sự rất hối hận, nhân gian còn có tư vị ngọt ngào như thế này, sao anh có thể chịu được tới bây giờ?”
Mặt mũi Kỷ Thận Ngữ đỏ chót, đông cứng, rồi lại dần dần nóng lên. Tim cậu tan nát, nhưng thân thể vẫn đứng thẳng tắp, Đinh Hán Bạch đi về phía cậu, ôm lấy cậu, cậu thực sự không hiểu, bọn họ rõ ràng là sư huynh đệ… Là đàn ông cùng giới tính.
Tên khốn kiếp vô lại, cậu vô cùng lúng túng.
Đinh Hán Bạch cúi đầu nhìn cậu, cậu liền rơi xuống một giọt nước mắt.
“Trân Châu…” Đinh Hán Bạch nói, “Là anh không tốt, chúng ta đi về trước nhé, khóc làm đau mặt vừa bị thương đấy.” Lòng anh tan nát lắm rồi, mà Kỷ Thận Ngữ cứ rơi hết giọt này đến giọt khác, làm cho trái tim vỡ nát của anh nảy sinh lòng nhân từ. Dỗ dành, ôm đối phương lên ngựa, không còn dám tựa lồng ngực mình vào nữa, chỉ có thể vẫy vẫy roi ngựa lung tung.
Hai người bọn họ rốt cuộc cũng trở về, Đinh Nhĩ Hòa ở trong nhà bạt từ lâu uống hết ba bát sữa cừu. Về nội thành Xích Phong, trong lúc Kỷ Thận Ngữ núp ở sau xe ngẩn người, thoáng nhìn cái mũ Mông Cổ màu xanh lam, hận không thể mở cửa sổ ném đi. Mũ Mông Cổ, thẻ đánh dấu sách, vòng hổ phách, cậu vẫn phải trả về cho Đinh Hán Bạch.
Nghĩ như vậy, tự nhận là có thể cắt đứt hoàn toàn, xuống xe lên lầu, ngồi vào bàn tiệc chia tay, Kỷ Thận Ngữ không nói một lời cứ như mất hồn phách. Ban đêm, cậu thu dọn hành lý, ôm chăn sang phòng khác ngủ.
Đinh Hán Bạch dựa vào đầu giường, căn dặn: “Ban ngày nằm trên mặt tuyết có thể sẽ bị cảm lạnh, nhớ đắp kín chăn.”
Kỷ Thận Ngữ nghiến răng nghiến lợi, còn có mặt mũi nhắc chuyện nằm trên tuyết?! Cái ôm đó, cái ngón tay đè xuống mũ cậu, nụ cười lúc đè lên người cậu, hồi tưởng lại ghìm cậu thở không nổi.
Cậu ném hành lý vọt tới bên giường, phủ chăn lên người Đinh Hán Bạch, quyền đấm cước đá. Đinh Hán Bạch không hề phản kháng, ngồi thẳng mặc cho cậu phát tiết, cậu lại không có tiền đồ mà nhớ tới Đinh Hán Bạch liều mạng vì mình, nhớ tới Đinh Hán Bạch không nói gì đã tới đón cậu tan học, nhớ tới Đinh Hán Bạch cởi áo khoác, lau khô hai bàn chân ướt nước của cậu.
Hồi ức mở ra, có mở đầu, lại không thấy kết thúc, cứ nhớ lại càng nhiều chuyện tốt anh làm cho mình. Kỷ Thận Ngữ ngừng tay, lập tức cụt hứng, giơ tay kéo chăn xuống, muốn nhìn thử xem Đinh Hán Bạch có bị cậu đả thương không.
Đinh Hán Bạch ngửa mặt nhìn cậu, cậu nói: “Sau này đừng tốt với em nữa.”
Một đêm cuối cùng ở Xích Phong, hai người đều không ngủ.
Ngày thứ hai bước lên tàu hỏa, vẫn là buồng giường nằm nho nhỏ, Kỷ Thận Ngữ trực tiếp bò lên giường nằm xuống, lưng hướng ra ngoài, làm bộ đang ngủ. Đinh Nhĩ Hòa hỏi: “Cậu ta bị sao vậy?”
Đinh Hán Bạch trút giận: “Còn có thể bị sao, ghét mày chứ chi.”
Kỷ Thận Ngữ nhìn chằm chằm vách tường, tàu hỏa lắc lư cậu lại như ngồi thiền, sau đó hai mắt chua xót không chịu nổi, nhắm lại, yên tĩnh như phương trượng viên tịch (*). Chống đỡ một lúc lâu, có nhân viên phục vụ trên tàu đẩy xe ăn bán cơm, cậu nghe thấy Đinh Nhĩ Hòa muốn đến toa ăn, đây chẳng phải là chỉ còn Đinh Hán Bạch với mình thôi sao?
(*) viên tịch: là chết, từ chuyên dùng cho các nhà sư
Cậu trở mình ngồi dậy: “Anh hai, em đi ăn cơm với anh.”
Đinh Nhĩ Hòa dường như không nghĩ tới: “Được… Vậy đi thôi.”
Đinh Hán Bạch an tọa bên giường, thấy Kỷ Thận Ngữ rời đi cùng Đinh Nhĩ Hòa cứ như chạy thoát thân, dở khóc dở cười, lại cảm thấy thú vị. Anh xưa nay ghét ai mới bắt nạt người đó, nhưng chỉ có Kỷ Thận Ngữ, lúc ghét thì bắt nạt, bây giờ thích, vẫn là không nhịn được mà bắt nạt, nói chung rất là thiếu đạo đức.
Anh bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng nên cho đối phương thời gian.
Nghĩ lại thì thấy lo lắng, nếu như Kỷ Thận Ngữ mãi mãi không chấp nhận, anh cứ thế từ bỏ hay sao?
Đinh Hán Bạch suy nghĩ không có kết quả, tiếp tục xem quyển “Dậu Dương tạp trở”. Đọc tới chương mười ba, Kỷ Thận Ngữ và Đinh Nhĩ Hòa ăn cơm trở về, anh không ngẩng đầu lên, chờ Kỷ Thận Ngữ lên giường mới nói: “Lão nhị, mày không phải thấy chán sao, tao kể chuyện cho mày nghe nha.”
Đinh Nhĩ Hòa nghi hoặc gật gật đầu, hắn thấy chán hồi nào?
Đinh Hán Bạch giảng đạo: “Chương này tên là Thi Tịch (*), câu chuyện đầu tiên là vào năm đầu Vĩnh Thái, có một người con trai Dương Châu nằm ở trên giường nghỉ ngơi.” Anh nháy mắt, Đinh Nhĩ Hòa hiểu ý: “Trùng hợp thế, xem ra con trai Dương Châu ăn no là thích nằm trên giường nghỉ ngơi.”
(*) Thi Tịch: chương 13 trong Dậu dương tạp trở, nói về thuật mai táng
Kỷ Thận Ngữ nhíu mày mở mắt, cái chương đó cậu còn chưa đọc, chỉ có thể nghe người họ Đinh làm chuyện quái gở. Đinh Hán Bạch tiếp tục kể: “Người con trai Dương Châu này đang ngủ, tay khoác lên mép giường, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo rất mạnh, kêu trời trời không thưa, gọi sư ca cũng không ai đáp.”
Kỷ Thận Ngữ nghe vậy co cánh tay cuộn tròn trước ngực, kéo dây kéo áo bông.
“Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh! Mặt đất nứt ra một cái khe, cặp tay kia kéo người con trai xuống giường, kéo vào trong động!” Giọng Đinh Hán Bạch truyền cảm dạt dào, trầm bổng du dương, “Sau khi người con trai rơi xuống đó, khe hở lập tức khép kín, trên mặt đất chỉ chừa lại một cái áo bông màu vàng nhạt… Không phải, là một cái trường sam.”
Đinh Nhĩ Hòa hỏi: “Vậy làm sao đây?”
Đinh Hán Bạch hô to: “Lập tức đào đất! Đào sâu mấy mét, trong đất thình lình xuất hiện một cái xác, đến cả thịt cũng không có, hiển nhiên đã chết rất nhiều năm rồi.”
Một ngày trên trời bằng một năm trên đất, vậy một khoảnh khắc ở trên đất, dưới lòng đất có phải thời gian trôi cực nhanh không? Đinh Hán Bạch không ngừng kể: “Biết tại sao lại có đôi tay túm lấy người con trai không? Bởi vì dưới lòng đất có vong hồn.” Anh thấp giọng, “Đây là tàu hỏa, phía dưới tàu hỏa là đường ray, trong số các công trình xây dựng, sửa đường sắt là nguy hiểm nhất, người chết cũng nhiều nhất.”
Vừa dứt lời, bên trong buồng xe nhất thời tối thui, Đinh Hán Bạch vọt tới phía trước tìm cánh tay Kỷ Thận Ngữ, túm mạnh một cái, đổi giọng hù dọa người. “Sư ca!” Kỷ Thận Ngữ gọi anh, co lại thành một cục trốn vào bên trong.
Đinh Hán Bạch lại giả bộ anh hùng: “Mau tới bên sư ca này.”
Kỷ Thận Ngữ sợ hết hồn, men theo tiếng nói nhào tới, bị Đinh Hán Bạch ôm luôn. Lúc này tàu hỏa qua hết đường hầm, liền sáng rỡ, Đinh Nhĩ Hòa cười hềnh hệch từ lâu. Cậu thẹn quá hóa giận không ngừng giãy dụa, Đinh Hán Bạch nói: “Lão nhị, đi làm điếu thuốc đi.”
Buồng xe chỉ còn hai người bọn họ, Đinh Hán Bạch dùng cánh tay sắt siết chặt cậu, giải thích chuyện trêu tức này: “Xin lỗi, anh chọc em thôi, ai bảo em không để ý đến anh.”
Kỷ Thận Ngữ khóc không ra nước mắt, từ bỏ việc giãy dụa làm một con cừu con đợi bị làm thịt. Lòng trắc ẩn của Đinh Hán Bạch khẽ nhúc nhích, buông cậu ra, nhặt sách lên tiếp tục kể. Anh hiếm khi nói nhỏ nhẹ như vậy, cha hiền kể chuyện cho con nghe cũng chỉ như thế này là cùng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đối phương, kể đến khi Kỷ Thận Ngữ đi ngủ.
Giấc ngủ thẳng đến trời tối.
Tàu vừa vào ga, dòng khách nhịn mãi cũng đến nơi, nối đuôi nhau mà ra, dồn dập cảm thán trời rét quá.
Phòng khách tiền viện đã để sẵn nước nóng thức ăn ngon, ba thanh niên thành công mua hàng trở về, vừa muốn đón gió còn muốn khánh công. Ngồi xuống, Kỷ Thận Ngữ yên lặng ăn, Đinh Hán Bạch ngồi bên tay phải kể lại chuyến đi này, chuyện lý thú, tình hình nguy hiểm, doạ mọi người kích động, húp một hớp canh nhuận cổ họng, đưa lên đơn hàng.
Đinh Duyên Thọ mở ra vừa nhìn, nhất thời trở mặt, trên bàn cũng thoáng chốc yên tĩnh. Ông hỏi: “Sáu phần tiêu ngọc, hai phần máu gà? Hồ đồ! Ai cho mày lo liệu như vậy hả?!”
Đinh Hán Bạch nói: “Ăn cơm trước, ăn xong con sẽ giải thích.”
Đinh Duyên Thọ khí huyết lên não: “Giải thích? Giải thích thế nào cũng là tiền trảm hậu tấu! Nhiều năm qua đã tìm ra được tỉ lệ, lúc đi còn tính ra được số lẻ, bình thường mày tùy hứng làm bậy thì thôi đi, đến cả chuyện trong cửa hàng cũng dám tự chủ trương!”
Kỷ Thận Ngữ từ trong bát ngẩng đầu, há mồm muốn biện giải cho Đinh Hán Bạch, nhưng nhớ lại mình đang muốn phân rõ giới hạn với đối phương, vì vậy lại nhịn xuống. Khương Sấu Liễu thấy thế lập tức nói: “Thận Ngữ, mấy ngày nay ở Nội Mông có lạnh không? Có đi thảo nguyên không?”
Câu chuyện xoay chuyển, Kỷ Thận Ngữ trả lời: “Không lạnh, trên thảo nguyên toàn là tuyết.” Cậu cười gượng, không khỏi nhớ tới Đinh Hán Bạch ở trên thảo nguyên tạo nghiệt, cưỡng ép đổi đề tài, “Dì đan găng tay cho con ấm lắm ạ, ngày nào con cũng mang.”
Khương Sấu Liễu vì phòng tránh cho hai cha con ầm ĩ lên, dốc hết tâm lực tán gẫu chuyện khác, cứ như vậy nhìn về phía Khương Thải Vi: “Hồi bọn cô còn trẻ tặng quà cũng đều là tặng khăn quàng cổ găng tay, tự mình đan hết.”
Khương Thải Vi nói: “Chị còn có thể tặng cho anh rể, em chỉ có thể tặng cho mấy đứa cháu thôi.”
Khương Sấu Liễu kiến nghị: “Qua hết năm là hai mươi bốn, cũng nên kết bạn rồi.” Chị gái chưa bao giờ thúc giục chuyện này, nhưng tình thế ép người không thể làm gì khác hơn là lải nhải, “Loáng một cái em đã hai mươi bảy hai mươi tám, mấy người tốt đều bị người ta lấy hết trơn, em gả cho ai đây?”
Khương Thải Vi phối hợp nói: “Không ai thích em thì em có còn cách nào đâu? Đợi đến hai mươi bảy hai mươi
tám còn chưa lấy chồng, vậy em sẽ dời ra ngoài, cũng không thể cho chị với anh rể nuôi cả đời được.”
Hai chị em này một xướng một họa, một giây một phút cũng không cho Đinh Duyên Thọ có cơ hội nói chuyện, làm Đinh Duyên Thọ nghẹn quá chừng. Đinh Hán Bạch yên tâm ăn cơm, tự biết nguy cơ đã qua, không ngờ vị bên tay trái bỗng nhiên đứng lên, phong thuỷ lần lượt lưu chuyển, rơi mất cái bánh bao nhân gạch cua của anh.
Mọi người ngẩng đầu trông lại, Kỷ Thận Ngữ cứng rắn nói: “Dì, mấy năm nữa con lớn hơn, con muốn cưới dì.”
Yên lặng như tờ, toàn bộ người nhà họ Đinh ngây người như phỗng, Khương Thải Vi càng giật mình không nói nên lời. Kỷ Thận Ngữ đứng thẳng lưng, mặt mũi đỏ chót như bị nướng chín, nhưng cái cậu lo sợ lại không phải là Khương Thải Vi nghĩ như thế nào, mà là…
Bỗng nhiên, tiếng vỡ nát của cái bát như kinh động thiên hạ, Đinh Hán Bạch đập ngứa ngáy cả tay. Anh quát lên: “Mẹ nó có phải cậu điên rồi không hả?!”
Đinh Duyên Thọ nói quanh co: “Thận Ngữ, tuy rằng con và Thải Vi không có quan hệ máu mủ…”
Đinh Hán Bạch không tha: “Dù không có quan hệ máu mủ cũng không được!” Anh trừng lại Đinh Duyên Thọ, “Trừ phi ba chịu làm anh em với đồ đệ của ba!” Đứng dậy đá văng ghế, căm tức nhìn Kỷ Thận Ngữ, “Hay là cậu muốn làm dượng của tôi?!”
Nghiến răng nghiến lợi, giữa câu chữ có thể nhai được tiếp miếng thịt, khí thế giương cung bạt kiếm của Đinh Hán Bạch đáng sợ quá, như muốn lộn cái bàn. Khương Thải Vi hòa hoãn: “Tất cả ngồi xuống đi, đùa giỡn đủ rồi, ngày mai dì sẽ dẫn một người bạn trai về cho mọi người coi.”
Đinh Hán Bạch nã đại bác tùm lum, nhìn Khương Thải Vi mắng: “Biết cậu ta không ai lo lắng, bên trái thì một đôi găng tay bên phải là một hộp bánh quy bơ dụ dỗ, cậu ta không nhớ thương dì thì nhớ thương ai?!”
Khương Thải Vi còn oan hơn cả Đậu Nga, găng tay kia rõ ràng là Đinh Hán Bạch bảo cô đem đi tặng mà.
Bữa cơm đón gió tẩy trần này chọc điên mấy người, quả thực vô cùng đặc sắc. Sau khi ăn xong, Đinh Hán Bạch bắt Kỷ Thận Ngữ về tiểu viện, lại bị Đinh Duyên Thọ tóm, anh không có cách nào, lòng bàn tay anh như trét hồ dán, buông ra mà cũng mất một khoảng thời gian.
Kỷ Thận Ngữ chạy như một làn khói, như trốn hồng thủy mãnh thú.
Nhiều ngày không ở nhà, tiểu viện có chút vắng vẻ, bóng đèn ngược lại vẫn sáng như thế. Cả người Kỷ Thận Ngữ đều mỏi mệt, hành lý cũng lười dọn, rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi. Chừng vài phút, liền xuống giường chốt cửa, chưa đủ, còn khoá cả cửa sổ.
Đinh Hán Bạch tàu xe mệt nhọc, bị cha già đóng cửa thực hành gia pháp, không màng đạo lý có lớn hơn trời hay không, làm mà không báo nhất định phải giáo huấn. Mấy chục phát chổi phất trần, xương sắt xương thép cũng khó mà không sưng đau, huống hồ cái thân thể này của anh nóng cũng không được mà lạnh cũng không xong.
Đánh xong, Đinh Duyên Thọ mới tha thứ, cho phép lên tiếng: “Giải thích đi, không nói được thì ra ao mà ngủ.”
Đinh Hán Bạch giải thích rõ ràng, anh ý nghĩ này vốn không phải nảy sinh bất chợt, mà đã tính sẵn trước khi đi rồi. Đinh Duyên Thọ đau đầu, kinh ngạc với thói quyết đoán nói thay đổi là thay đổi của con trai, lại càng lo lắng: “Mày có cái gì mà dám nắm chắc sẽ không lỗ?”
Đinh Hán Bạch nói: “Không lỗ là cơ bản nhất, con muốn làm cho Ngọc Tiêu Ký từng bước hồi xuân.” Cam kết chuyện này, anh có lẽ, không, là nắm chắc thành công, “Dù có thất bại, con cũng sẽ tự móc tiền túi bù đắp.”
Đinh Duyên Thọ hỏi: “Mày từ khi nào có nhiều tiền như vậy?”
Đinh Hán Bạch lại xạo: “Cùng lắm thì bán thân, không có gì làm khó được con.”
Đinh Duyên Thọ bị anh làm cho tức giận muốn ngất xỉu, bán thân? Cái thằng đốt tiền được nuông chiều từ bé, sống phóng túng thì thôi đi, há mồm là nói muốn bán thân? Đến bán máu còn phải dựa vào tiêu chuẩn.
Màn đêm thăm thẳm, Đinh Hán Bạch rốt cuộc cũng được cho đi, tiểu viện chỉ còn một ánh đèn lẻ loi. Anh không ác liệt đến nỗi phá cửa sổ, chỉ loanh quanh ngoài hành lang hai vòng liền trở về phòng ngủ.
Đồng hồ Tây Dương đúng giờ báo thức, thay thế cho gà gáy.
Đinh Hán Bạch không bám giường, ngồi dậy định đi sang phòng bên “Chào buổi sáng” kiểu Tây, không ngờ đệm chăn chỉnh tề, vườn không nhà trống. Anh biết Kỷ Thận Ngữ trốn mình, vậy thì gặp trên bàn ăn, ai mà ngờ ở tiền viện vẫn trống không.
Khương Sấu Liễu nói: “Thận Ngữ đi thư viện rồi, cơm còn chưa ăn.”
Khương Thải Vi lo lắng: “Có phải là bởi vì ngại ngùng chuyện tối hôm qua không, đang trốn dì sao?”
Mắt Đinh Hán Bạch cũng uy nghiêm đáng sợ, nụ cười cũng lạnh căm: “Dì có cái gì để em ấy trốn? Chẳng lẽ dì thật sự cho là em ấy muốn kết hôn dì sao? Là giải vây cho dì thôi, đừng có xem là thật chứ?!”
Anh cáu quá, cũng không ăn sáng, lái xe chở vật liệu nhập kho Ngọc Tiêu Ký. Bận rộn thì sẽ không để ý tới nữa, nước cũng không uống cho đến tận trưa, trước khi đi cố ý qua Truy Phượng lâu đóng gói một phần cánh gà xối mỡ.
Đinh Hán Bạch đi xe về đến nhà, tiến vào tiểu viện thấy phòng ngủ đóng cửa, đây là về rồi, nhất thời nhìn chậu trúc phú quý cũng cảm thấy đáng yêu. “Kỷ Trân Châu?” Anh gọi, bước đến cửa đẩy một cái, đối diện với gò má Kỷ Thận Ngữ.
Kỷ Thận Ngữ ngồi ở trước bàn đọc sách, không có ngẩng đầu, khóe mắt cũng rất khắc chế.
Đinh Hán Bạch nói: “Anh mua cánh gà xối mỡ này, đặt ở nhà bếp hâm nóng, anh thay quần áo xong chúng ta cùng ăn.” Anh thấy Kỷ Thận Ngữ không phản ứng, cũng không từ chối, chỉ coi là cậu ngại thôi.
Tình là chi, yêu là chi, dù sao cũng làm người ta thẹn thùng.
Đinh Hán Bạch nhanh chân trở về phòng, lưu loát mở cửa, tay tháo đồng hồ chợt dừng lại. Trên thảm vẫn là hoa văn đó, bàn tròn vẫn là gỗ mun chạm trổ hoa văn, nhưng đồ trên bàn cực kỳ chói mắt —— thẻ đánh dấu sách bằng vàng, chiếc vòng hổ phách, mũ Mông Cổ, lại còn có cái áo khoác của anh đã giặt sạch sẽ.
Hành động trả đồ về chủ cũ thực sự là quá quyết tuyệt, Đinh Hán Bạch ném đồng hồ trên đất, cầm mấy thứ đồ kia sang phòng bên. Cánh cửa khắc hoa cỏ bị anh đá văng ra, anh tức giận đến phát run: “Trả hết lại cho anh sao? Có ý gì?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em không cần nữa.”
Đinh Hán Bạch mắng: “Em nói không cần là không cần sao? Em không muốn anh hôn, con mẹ nó không phải anh vẫn hôn hay sao?!”
Kỷ Thận Ngữ lập tức nhìn lại, biểu cảm vừa ẩn nhẫn vừa đau khổ. “Hôn cũng đã cho hôn rồi, điên cũng điên đủ rồi, anh không thể tha cho em sao?” Cậu nắm nhăn trang sách, tim muốn nhảy ra giấy, “Em là sư đệ của anh, là đàn ông cũng có hầu kết giống như anh, anh có phải là bị váng đầu rồi không?” echkidieu2029
Đối phương tới gần, từng chút từng chút ngăn trở tia sáng, Kỷ Thận Ngữ ảo não cúi đầu. “Sư đệ đúng không?” Đinh Hán Bạch ngồi xuống, “Em chỉ vì chút chuyện mà ghen với người sư ca này, với người đàn ông này, sợ hãi liền gọi anh, nửa đêm khó chịu gõ cửa phòng anh. Mỗi một chuyện anh lười đếm, sư đệ tốt, em thông minh như thế, vậy em tự vấn lòng mình đi, em thực sự không có tình cảm gì với anh hay sao?”
Lúc trước anh động lòng cũng xoắn xuýt rất lâu, đương nhiên kinh ngạc vì giới tính là một chuyện, nhưng kinh ngạc cỡ nào cũng không đánh lại phần tình cảm chân thành kia. Anh không ngốc, có chết anh cũng không tin Kỷ Thận Ngữ không có cảm giác với anh.
Mà Kỷ Thận Ngữ sao lại không nghĩ tới chứ, cậu ăn ngủ không yên, không một giây phút nào ngừng suy tư. Cậu để ý Đinh Hán Bạch, trong căn nhà to lớn này cậu thân với Đinh Hán Bạch nhất, mỗi khi đối mặt Đinh Hán Bạch lòng cậu sẽ hoảng loạn… Cậu không dám nghĩ nữa, cậu tình nguyện hoảng loạn.
Đinh Hán Bạch đưa mấy món quà kia, nói: “Muốn trả lại thì phải trả cho hết.”
Kỷ Thận Ngữ giật mình xoay mặt, Đinh Hán Bạch còn nói: “Vườn hoa hồng trong sân, tấm lòng anh phí công, chừng nào thì em trả? Em định trả làm sao?”
Chỗ hoa hồng đó đã héo tàn từ lâu, tâm tư không nên có lại dâng trào mãnh liệt.
Kỷ Thận Ngữ khó khăn nói: “Nhưng em không có ý đó với anh.”
Đổ ập xuống câu từ chối, so với cái tát trên mặt tuyết càng làm người ta đau hơn.
Nhưng Đinh Hán Bạch không phải người phàm, bỗng nhiên đứng dậy: “Em không thích anh cũng không sao, anh thích em là được.” Anh nở nụ cười rất tùy hứng, “Mỗi ngày anh đều sẽ lượn lờ trước mắt em, ngày ngày đùa giỡn pha trò với em, không sợ năm rộng tháng dài không nảy sinh tình cảm.”
Kỷ Thận Ngữ ngửa mặt nhìn anh: “Vậy không phải thích đâu, anh hiểu nhầm rồi!” Cố gắng tự trấn định, muốn hỏng mất, “Có thể là đồ vật em khắc lọt vào mắt anh, tranh em vẽ, tay nghề này của em làm anh hứng thú… Anh hiểu nhầm rồi!”
Đinh Hán Bạch cao giọng hỏi ngược lại: “Hiểu nhầm cái gì? Anh lớn già đầu rồi còn không phân biệt được tư tình nhi nữ hay sao?!”
Anh cúi người bóp mặt Kỷ Thận Ngữ: “Nhóc Nam Man, em không nghĩ ra, anh cho em thời gian nghĩ, cùng ở dưới một mái hiên, anh có rất nhiều thời gian dằn vặt em. Em chạy không được, trốn không xong, dù em có cuốn gói về quê, anh cũng sẽ đem sính lễ xuống tận thành Dương Châu của em! Lặp lại lần nữa, thích chính là thích, giống như sư phụ Kỷ thích mẹ của em, Đinh Duyên Thọ thích Khương Sấu Liễu, em nhìn cho rõ cũng nghe cho rõ đây, anh, Đinh Hán Bạch thích em, Kỷ Thận Ngữ!”
Tiếng gào vang vọng, muốn rung chuyển xà nhà.
——
anh thích em, Kỷ Thận Ngữ!Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước có nói, tình cảm quan của sư đệ tương đối mơ hồ, dù sao cũng mới 16, hơn nữa hạt đậu tình yêu mới vừa chớm nở đã gặp phải người hùng hổ như thế… Còn có sự hạn chế của thời đại, dường như chưa từng tiếp xúc với tri thức đồng tính luyến ái tương quan, khiếp sợ.jpg