*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thường nói bệnh đi như kéo tơ, Đinh Hán Bạch lại khỏe rất nhanh. Vừa sáng mưa không ngừng, anh đã ra khỏi nhà, đến hẻm Sùng Thủy tan hoang kia đón Trương Tư Niên, hai thầy trò mấy ngày không gặp, vừa thấy mặt mấy câu hâm nóng không khí cũng chẳng nói.
Trương Tư Niên bị tiếng mưa rơi quấy nhiễu một đêm, ngồi sau xe cuộn tròn lại như ông lãnh đạo. Đinh Hán Bạch tình nguyện làm tài xế, ở trên đường rẽ trái lượn phải, không xác định mục đích.
Hồi lâu, ông lão không chịu nổi: “Thằng nhóc con, rốt cuộc là đi đâu? Ta sắp say xe rồi!”
Đinh Hán Bạch vui vẻ nói: “Con ngắm đường coi có gì đẹp không, mang người già ra ngoài hóng gió một chút thôi.” Anh giống như đang điều tra địa hình, loanh quanh trong nội thành phồn hoa, có cái mới xây, có cái đang đợi hủy, ghi nhớ hết trong lòng.
Trương Tư Niên hỏi: “Đồ đệ của ông sáu ngón đồng ý hợp tác với con rồi sao?”
Đinh Hán Bạch đáp: “Không đồng ý.” Đâu chỉ không đồng ý hợp tác, đến cả người sống sờ sờ như anh còn bị đẩy ra xa ngàn dặm. “Sư phụ, thật ra người đồ đệ kia chính là sư đệ của con.” Anh nói cho Trương Tư Niên, “Từ xưa đến giờ, giữa sư huynh đệ với nhau đều dễ dàng sản sinh vài thứ khác, người hiểu không?”
Trương Tư Niên cụp mắt mù, không hiểu.
“Thôi, sau này có tin vui con lại kể.” Đinh Hán Bạch không thích kể chuyện thất bại, mất mặt, không lên tiếng nữa, chạy thẳng tới chợ buôn sỉ Kiêm Hà. Chợ này chiếm diện tích không nhỏ, không lầu không tiệm, dựng lều thét to là được. Bên cạnh là một cái chợ, cũng coi như là chợ đồ cổ, nhưng có tính lưu động, dành cho những người chơi đồ cổ nghiệp dư.
Thầy trò hai người còn chưa ăn sáng, mỗi người cầm một cái bánh nướng, vừa đi dạo vừa ăn. Vừa mới mưa xong, người tới không nhiều lắm, mỗi người chỉ một hai món đồ, hơn nữa rất nhiều chỗ không chấp nhận giao dịch tiền mặt, chỉ chấp nhận dùng vật đổi vật.
Đinh Hán Bạch không có mục đích gì lớn, có duyên thì tới tay, vô duyên cũng không đau buồn. Dạo tới dạo lui, không có gì hợp ý, Trương Tư Niên hỏi: “Đi một chuyến Nội Mông mang về được cái gì?”
Đinh Hán Bạch nói: “Một đống tiêu ngọc đủ loại, máu gà ít, nhưng có đại hồng bào.” Thật ra mấy ngày qua ngoại trừ tình tình ái ái, anh cũng vẫn luôn nghĩ đến những khối đá kia, nếu đã cam kết sẽ kiếm tiền, phải phí nhiều tâm tư.
Có một bà bác bưng một cái bình bạch ngọc bụng tròn, Đinh Hán Bạch khoan thai tới gần nhìn kỹ, càng cảm thấy tinh xảo đáng yêu. Anh hỏi: “Bác ơi, con có thể nhìn một chút không?”
Vừa sờ tay lên, ngọc ấm bị tiết trời lạnh giá làm cho lạnh theo, chất ngọc thượng thừa, hình dáng là thời Vạn Lịch mới có. “Bác ơi, đây là hàng nhái.” Đinh Hán Bạch không muốn giải thích tường tận, nhưng bởi vì ngọc này quá tốt, cho nên dù là hàng nhái cũng làm người ta yêu thích.
Bà bác nói: “Đây là nhà chồng tôi truyền lại, lúc trước làm vì sính lễ kết hôn của chúng tôi, đúng là không phải hàng thật. Nhưng chúng tôi đều rất thích, nếu như không phải vì hoàn cảnh khó khăn thì tôi cũng không muốn bán đi.”
Đinh Hán Bạch cụp mắt nhìn miệng bình, hình như thấy trong bình có đồ vật, trở tay đổ ra một cúc áo ngọc trai đã hỏng.
Bà bác nói: “Mắt tôi bị viễn thị, eo cũng không tiện, cúc áo rơi mất tôi bảo chồng tôi kiếm hộ, ổng tìm được rồi vậy mà tiện tay vứt ở trong bình.”
Bọn họ điều phối đồ cổ, tai thính mắt tinh, ngũ quan chỗ nào cũng đều nhạy bén phi thường. Trương Tư Niên ngửi ngửi, nói là ngửi thấy một mùi hương tươi ngon, hẳn là hầm canh gà. Bà bác vỗ vỗ túi, bên trong chứa bình giữ ấm, mỗi ngày trước khi tới bệnh viện đều tới đây đứng một lát, tìm người thích hợp mua hàng.
Bệnh hoạn trước mặt, bảo bối gì, ý nghĩa gì, cũng không quan trọng bằng tiền.
Đinh Hán Bạch nói: “Bác ơi, bác nói giá đi, con không trả giá đâu.” Anh cũng không phải là quá độ thiện tâm, mà là thật lòng yêu thích, cũng cảm thấy có duyên. Chiếc bình bạch ngọc lạnh lẽo cô độc, đổ ra một cái cúc áo ngọc trai, làm anh ảo tưởng viển vông.
Giao dịch xong, Đinh Hán Bạch cảm thấy bụng đói cồn cào, đi vài bước quay đầu lại, Trương Tư Niên cổ quái đánh giá anh. Anh hỏi: “Làm sao?”
Trương Tư Niên nói: “Coi cái mặt đốt tiền kìa, có phải là đến tuổi rồi, muốn cưới vợ sao?”
Lời nói bâng quơ mà còn kích thích hơn cả adrenalin, Đinh Hán Bạch bị cụm từ “muốn cưới vợ” này làm cho say đắm. Mở cửa lên xe mà như cởi giày lên giường, đeo dây an toàn mà như đắp mền long phượng, mọi thứ đều đã chuẩn bị chỉ còn thiếu một “người vợ” nữa thôi.
Anh nhớ tới Kỷ Thận Ngữ nửa đêm thoa thuốc cho mình, chọc chìa khóa khởi động xe, ngâm ca, không để ý Trương Tư Niên ở phía sau ngồi, nhưng cái sức lực kia đã vạch trần ra cái điệu quyến luyến nhu mì.
Chờ buổi tối gặp được, thu hồi tác phong lang thang, bày vẻ nghiêm túc, ăn một bữa cơm mà luôn cười như không cười. Đinh Hán Bạch cứ như khùng, sau khi tỏ rõ cõi lòng thì vừa đấm vừa xoa, bây giờ đang thả dây câu vào nước, không dây dưa không lải nhải, thích thú chùng dây.
Kỷ Thận Ngữ không hiểu cái kiểu ẩm ương này là sao, chỉ vui mừng Đinh Hán Bạch đã sửa tính. Có lẽ là tỉnh ngộ, có lẽ là biết sai liền thay đổi, dù sao cũng tốt đẹp… Cậu nâng bát, nuốt xuống một ngụm canh chua, không hiểu sao trong lòng cũng chua.
Cậu biết, tình cảm của Đinh Hán Bạch làm cậu sợ sệt, tuy nhiên cũng phần nào làm cậu vui mừng và động lòng. Đối phương dây dưa làm cậu lo lắng xoắn xuýt, nhưng cậu cũng rất hưởng thụ khoái cảm được quan tâm.
Kỷ Thận Ngữ rầu rĩ, dù cho không tính là làm mà không nhận, mà gọi là được hời mà khoe mẽ, cậu xem thường bộ dạng này của mình. Tâm sự quá nặng, sốt ruột nóng trong người mọc ra mấy cái nhọt miệng, húp một bát canh đau thấu tim gan. Về tiểu viện gió lạnh thổi run, nhưng cả người lại có xu thế nóng lên.
Đinh Hán Bạch ở phía sau, hỏi: “Làm bài tập xong chưa? Tới xem vật liệu đi.”
Chính sự không thể trì hoãn, Kỷ Thận Ngữ ảm đạm theo sát anh đi đến phòng cơ khí, bên trong phòng lạnh ơi là lạnh, cậu nhịn không nhảy mũi. Đinh Hán Bạch từ Ngọc Tiêu Ký mang về hai khối tiêu ngọc Ba Lâm, một khối xanh lá đậm, một khối vàng nhạt, hỏi: “Hai khối này anh muốn làm con dấu mặt dơi hình vuông và một con dấu dẫn thủ hình thú (*), muốn em làm cũ, chuyện này anh phải xác nhận lại trước, em dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ kỹ thuật ngụy tạo?”
(*) mặt dơi hình vuông:
(*) dấu dẫn thủ: là loại con dấu tùy dạng, có thể là hình chữ nhật, hình bầu dục, hình trăng khuyết, hình hồ lô, còn hình thú thì chắc là hình con thú
Kỷ Thận Ngữ đầu óc mơ hồ: “Phải.”
Đinh Hán Bạch nói: “Vậy em quang minh chính đại mà làm, đừng lén lén lút lút nữa.”
Kỷ Thận Ngữ kinh ngạc nói: “Được không? Sư phụ biết thì nói sao?”
Đinh Hán Bạch ngồi xuống, hai chân vắt chéo: “Có cái gì không được?” Anh nghĩ tới Đinh Duyên Thọ, vết thương trên người mơ hồ lại đau, lời nói ra lại nhẹ như mây gió, “Tay nghề này là do sư phụ Kỷ khai sáng, là cha đẻ của em dạy, vậy cha nuôi của em có gì để phản đối?”
Vô cùng kinh ngạc, Kỷ Thận Ngữ mãi không đáp lại, sau khi xác nhận không có sai sót liền đồng ý, đừng nói hai con dấu, Đinh Hán Bạch khắc cái nào cậu làm cũ cái đó cũng được. Bỗng, cậu nhớ tới trọng điểm, hỏi: “Sư ca, anh khắc theo tư liệu, rồi em làm cũ, sau đó đi bán?”
Cậu nghi hoặc, Đinh Hán Bạch trước đó không có chủ trương ngụy tạo để bán nha, là đòi phục chế thôi mà.
Đinh Hán Bạch nói: “Em quang minh chính đại làm, làm xong anh muốn quang minh chính đại đặt trong Ngọc Tiêu Ký bán.”
Kỷ Thận Ngữ đoán không được ý đồ của đối phương, mà nhất định là có chút đạo lý. Tất cả nói rõ ràng, những chi tiết nhỏ cần căn dặn hai bên cũng đã báo cáo xong, cậu run cầm cập, nghĩ chắc là hết chuyện rồi, phải về phòng nghỉ ngơi.
“Thận Ngữ.” Đinh Hán Bạch gác lại hai chân, gọi cậu.
Kỷ Thận Ngữ chân vừa bước ra liền thu hồi, hơi nghiêng người, hỏi làm sao. Đinh Hán Bạch bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Hôm nay anh cũng không chủ động trêu chọc em, vô cùng khắc chế, em thấy thế nào?”
Im lặng, câu hỏi này không có cách nào đáp lại, Đinh Hán Bạch cười càng rõ ràng hơn: “Sẽ không phải là một chút cảm giác cũng không có đâu nhỉ? Vậy anh vẫn phải tiếp tục khắc chế tiếp sao? Anh vốn đã chuẩn bị nhịn em chừng ba ngày, năm ngày, nhưng ba hay năm ngày vẫn chưa hết, mà anh đã lấy đau lòng rồi.”
Kỷ Thận Ngữ ảm đạm đứng thẳng, mỗi từ mỗi câu của người kia đều không biết xấu hổ, cậu nhìn cũng không dám nhìn. Quay lại nhìn chằm chằm mảnh sân, cố gắng nói một cách lạnh lùng: “Tùy anh, dù ra sao thì cũng không liên quan gì đến em.”
Đinh Hán Bạch sao mà tin: “Thật à? Cứng hay mềm anh đều dùng cả rồi, ba mươi sáu kế còn cái gì nữa nhỉ? Thừa dịp cháy nhà hôi của, bá vương ngạnh thượng cung (*) đúng không?”
(*) bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian
Kỷ Thận Ngữ nói: “Anh bảo em chế ra đồ vật đặt trong cửa hàng, có thể, phục chế đồ thật, cũng có thể. Chỉ cần anh cần đến em, anh cứ mở miệng, nhưng đừng nhắc chuyện khác, được không?”
Anh vỗ bàn một cái, kiên trì của Đinh Hán Bạch không quá ba giây. “Con người anh rất xấu tính, vì thích em, cho nên tình nguyện hạ mình xin em được lưỡng tình tương duyệt.” Anh nói, vô cùng hùng hồn, “Nếu như tất cả các chiêu thức đều vô dụng, em cứ mãi từ chối, vậy lưỡng tình tương duyệt anh cũng không cưỡng cầu nữa. Anh còn muốn làm bá vương một lần, không cần biết em có thích hay không.”
Kỷ Thận Ngữ cực kỳ kinh hãi, cậu vốn đã sợ sệt dao động rồi, lại không nghĩ rằng kiên quyết cũng vô dụng, Đinh Hán Bạch làm chuyện gì cũng dựa theo tính tình của bản thân, hoàn toàn không cân nhắc đến những thứ khác.
Cậu chạy gấp rút trở về phòng, khóa cửa đóng cửa sổ, lên giường núp vào trong chăn. Cậu cảm thấy lạnh, lạnh đến mức run lên, còn khó chịu hơn ở thảo nguyên hôm đó. Đợi tiếng bước chân đến gần, cậu đến run cũng không dám, đã trông gà hoá cuốc.
Đinh Hán Bạch đứng ở ngoài cửa sổ, bên trong một mảnh đen nhánh, đến cả đường nét cũng nhìn không rõ ràng. Nhưng mà cửa sổ giấy đã sớm chọc thủng, anh cũng đã bị từ chối một trăm tám mươi lần, từng câu từng chữ từ chối càng làm anh rõ ràng hơn, trong lòng Kỷ Thận Ngữ rõ ràng có anh.
Vì bọn họ đều là nam, vì bọn
họ là sư huynh đệ, vì ân tình với Đinh Duyên Thọ, nên cậu mới kết luận rằng bọn họ nên đi theo con đường đúng đắn. Nhưng thật sự là sai sao? Thật sự là phản đạo đức sao? Cho dù là vậy, Đinh Hán Bạch nghĩ, dù sao anh cũng không phải là lần đầu tiên phạm sai lầm.
Tiếng bước chân dần xa, Kỷ Thận Ngữ cuộn mình thành một cục nắm chăn thật chặt, vết lở trong miệng vô cùng xót, cùng với cổ họng, cùng nhau thiêu đốt. Rất lâu sau đó, cậu rốt cuộc cũng mơ màng ngủ, phát sốt, đôi môi nứt ra một vết thương.
Sát vách cũng tối đèn, Đinh Hán Bạch suy nghĩ, tình yêu làm anh buồn quá, anh đang suy nghĩ cái bình bạch ngọc bụng tròn kia nên xử lý thế nào. Trưng bày đơn thuần, hơi vô vị, dù sao đó cũng là vật bao hàm tình nghĩa phu thê, lại còn có duyên với anh.
Đến nửa đêm, tất cả mọi người trong ba viện đều ngủ.
Yên lặng như tờ, đột nhiên đầu cành cây hoảng loạn, chim khách đậu trên cành tất cả đều đập cánh bay đi. Mèo hoang ở tiền viện gào lên, cào cửa phòng ngủ chạy vào chạy ra, va vào ghế tạo ra tạp âm tưng bừng.
Đinh Duyên Thọ gầm nhẹ đe dọa, còn chưa phát ra tiếng, cảm thấy đệm giường lay động, lay khẽ rồi từ từ trở nên kịch liệt. “Động đất!” Ông túm Khương Sấu Liễu dậy, lấy áo khoác, hai vợ chồng lập tức lao ra gọi mọi người dậy.
Đinh Hán Bạch không ngủ say, thoáng chốc mở mắt tông cửa xông ra, phòng sát vách khóa cửa, anh vừa đạp vừa kêu, cực kỳ mạnh bạo. “Kỷ Trân Châu! Động đất!” Đạp đúng ba cái, cánh cửa bị anh đá văng ra hỏng luôn. Anh chạy vội tới bên giường không thèm lay người dậy, ôm cả người với chăn bỏ chạy ra ngoài.
Một mạch chạy ra khỏi tiểu viện, vội vã đến tiền viện xem ba mẹ anh. May là phản ứng đúng lúc, cả nhà đều đã chạy khỏi phòng ngủ, mà động đất cũng dần dần kết thúc. Đinh Duyên Thọ nói: “Đừng về phòng ngủ, không biết được lát nũa sẽ như thế nào, hôm nay ngủ ngoài sân đi.”
Trong lồng ngực hơi nhúc nhích, Đinh Hán Bạch cúi đầu nhìn, chăn che lại, anh dùng miệng cắn chặt một góc kéo ra, lộ ra gương mặt nóng bừng của Kỷ Thận Ngữ. Kỷ Thận Ngữ sốt đến mơ hồ, nửa đêm lạnh lẽo rốt cuộc cũng cảm thấy ấm áp, nhưng không ngờ lại bị bế kiểu khó xử như vậy.
Nghển cổ nhìn, ông trời con, sư phụ sư mẫu dì, cả nhà đều ở đây, đang xảy ra chuyện gì cậu cũng không chú ý nghe, nhìn về phía Đinh Hán Bạch, hận không thể vẫy đuôi cầu xin. Đinh Hán Bạch cố nín cười, từ bi che góc chăn lại.
Nghe xong lời dặn, Đinh Hán Bạch ôm Kỷ Thận Ngữ về tiểu viện, ngồi dưới hiên rất nguy hiểm, anh ngồi ở trên băng đá. Trong lồng ngực là một cục chăn, vỗ một cái, nói: “Sao ngủ như chết vậy? Cửa cũng bị anh đạp hỏng rồi đấy.” Nói xong nhìn vào chăn, nóng bỏng, anh cũng rùng mình, “Sốt sao không nói?!”
Anh bọc Kỷ Thận Ngữ kỹ lưỡng đặt trên bàn đá, cũng không quản có còn chấn động hay không, trở về phòng lấy nước nóng và thuốc viên ra. Đút xuống, cúi đầu dí trán đo nhiệt độ cho Kỷ Thận Ngữ, không hạ sốt nhanh như vậy, anh như vậy người ta gọi là thừa lúc vắng mà vào.
“May mà chỗ chúng ta không phải nơi phát ra động đất.” Đinh Hán Bạch nói.
Đầu lưỡi Kỷ Thận Ngữ dính vào hàm trên, khi có động đất Đinh Hán Bạch nào biết có kinh hoảng hay không, mà lại lựa chọn cứu cậu, cậu biết. Không thể tiếp tục tàn nói mấy câu phân rõ giới hạn, chỉ nói một câu cảm ơn, cúi đầu cơn buồn ngủ ập tới.
Ngày đông vừa đổ mưa, bên ngoài lạnh giá, Đinh Hán Bạch chỉ mặc đồ ngủ đứng trong gió rét căm. Qua một lúc, chăn bông che kín trước mặt giãn lỏng từng chút, vạch ra một cái lỗ, một đoạn ngón tay thò ra.
Cổ họng anh lạnh lẽo: “Làm sao?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em sợ anh bị đông cứng.”
Đinh Hán Bạch đến gần, thấy khe hở kia mở rộng, nghênh đón anh, cùng với cơ thể vì sốt mà mềm nhũn. Anh ôm lấy, một cái tay ở bên ngoài ôm chăn, một cái tay ở bên trong làm xằng làm bậy. Eo, lưng, dọc theo cột sống mò tới giữa lưng, anh kẹt giữa hai chân Kỷ Thận Ngữ, trong cảnh thiên tai cảm thán “có họa cùng chịu”
Kỷ Thận Ngữ nhẫn nại: “Đừng có sờ… Tránh ra.”
Đinh Hán Bạch nói: “Không phải em sợ anh đông cứng sao? Thì để anh sờ một tí, không sợ anh lại kìm nén nữa sao?” Anh nói như vậy, lui lại một bước, khu nam khu bắc chạy vào chạy ra, lấy ra một đống đồ qua đêm.
Một cái võng, quấn vào giữa hai cái cây, chăn bông lót một cái đắp một cái, hoàn chỉnh. Đinh Hán Bạch bế Kỷ Thận Ngữ đi, lảo đà lảo đảo, Kỷ Thận Ngữ bò ra ngoài víu lấy người anh, anh vừa cởi giày, lại càng lảo đảo hơn.
Sóng vai nằm không vừa, nằm nghiêng thì không cân bằng, Đinh Hán Bạch ngửa mặt ôm Kỷ Thận Ngữ, cũng như đắp một cái chăn bằng người. Mà Kỷ Thận Ngữ gối lên vai anh, không lên tiếng, ngoan ngoãn hạ sốt. Anh hư hỏng mà, vô tình hay cố ý đụng chỗ này chạm chỗ kia, đến cả cái mông cũng phải cọ qua cọ lại.
Yên ổn đến rạng sáng, một đại gia đình ai cũng khốn đốn, chỉ có Đinh Hán Bạch sinh long hoạt hổ. Nhanh chóng chạy đến Ngọc Tiêu Ký, ông chủ người làm cùng kiểm tra kho vật liệu, cũng may trong phòng có biện pháp chống rung, không có phát sinh hư hao.
Đinh Duyên Thọ mở báo ra: “Trận động đất này không có dự báo trước, cũng không biết có gây nên tình hình gì không.”
Người làm thuê nói: “Mấy cái cửa hàng trên đường này đều chạy hết, chỉ có đồ vật trên quầy thì tương đối nguy hiểm.”
Đinh Duyên Thọ đáp: “Tai hoạ trước mắt thì không nên để ý tới vật ngoại thân, có thể chạy là được, sợ nhất mấy tòa nhà lớn nhiều người, hoặc là chạy không kịp, hoặc là người chen người đạp.”
Đinh Hán Bạch bàng thính nửa ngày, đột nhiên đứng lên, kiếm chìa khóa xe liền rút lui. Trường học nhiều người, nếu như thật sự có động đất, vậy học sinh chạy thế nào? Kỷ Thận Ngữ bị bệnh, chắc chắn sẽ bị đè chết!
Cổng trường trung học số 6 đóng kín, Đinh Hán Bạch sau khi đến thì ở trên xe chờ, nằm úp sấp trên vô-lăng mơ màng, tỉnh ngủ liền tới quán nhỏ ngồi. Anh uống nước ngọt, ăn bánh mì, ăn uống xong xuôi lười biếng duỗi người, hỏi ông chủ chơi bài tú lơ khơ không?
“Tôi thua tôi trả tiền, chú thua chú cho đồ.”
Một buổi trưa trôi qua bình an, Đinh Hán Bạch chơi vô cùng tập trung, nghiễm nhiên quên đi động đất kinh hoàng. Vừa tới năm giờ, cổng trường mở cửa như thoát lũ, anh siết lá bài nhìn xung quanh, khóa chặt thân ảnh chậm rãi của Kỷ Thận Ngữ.
Kỷ Thận Ngữ trước tiên nhìn thấy cửa ô tô, lại ngẩng đầu đối mặt với Đinh Hán Bạch. Đinh Hán Bạch hỏi cậu: “Tan học sớm à?”
Cậu đáp: “Ừm, bởi vì động đất, trường học còn muốn thi học kỳ sớm.”
Đinh Hán Bạch mang theo một túi đồ ăn vặt, không đề cập chuyện mình đã chờ hẳn một ngày, trước tiên khoe khoang: “Thắng, cầm ăn đi.” Trên đường, Kỷ Thận Ngữ ở bên cạnh nhai Mylikes (*), khiến anh nhớ tới mình còn đang đói, “Mở bánh quy ra, đút anh.”
(*) Mylikes (Mạch lệ tố): kẹo socola bọc mạch nha
Kỷ Thận Ngữ nghe theo, chỉ coi như cho heo ăn, đút hết một đường, vụn bánh quy rơi đầy xe.
Cuối cùng cũng về đến nhà, cả ngày gió êm sóng lặng có thể động viên lòng người, những người khác tập hợp ở phòng khách khôi phục như thường. Bọn họ về tiểu viện, đệm chăn còn chất trên võng, Đinh Hán Bạch nói: “Giống như là vừa làm ‘cái gì đó’ mà chưa thu dọn vậy.”
Kỷ Thận Ngữ ôm chăn về phòng, Đinh Hán Bạch đi theo, hỏi: “Chuyển đi rồi à? Lỡ còn động đất thì phải làm sao? Anh đã quen ôm em ngủ rồi —— “
Kỷ Thận Ngữ lập tức xoay mặt lại, dùng ánh mắt chặn miệng người này.
Đinh Hán Bạch nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, gương mặt thất tình lục dục, lại hỏi: “Em cảm thấy anh thế nào?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Không phải là người tốt lành gì.”
Đinh Hán Bạch gật đầu: “Vậy em cần phải khóa chặt cửa vào, đồ xấu xa như anh đây ban đêm thú tính quá độ, nhất định sẽ gặm em không còn một cái xương.” Anh nói xong đến gần, làm gì mà chờ đến đến ban đêm, ôm lấy chăn bông đẩy mạnh Kỷ Thận Ngữ vào phòng ngủ.
Đạp lên cánh cửa hỏng, quay người áp cậu lên ván cửa, vừa khớp mà chen chúc.
Kỷ Thận Ngữ hoảng loạn, Đinh Hán Bạch cũng không biết nhẹ dạ là gì, chặt chẽ ép hỏi: “Ai tối hôm qua quên mình đi cứu em? Thấy em phát sốt, ai chịu trách nhiệm bất chấp nguy hiểm đi rót nước lấy thuốc? Một buổi tối để cho em đè đến tay chân tê dại, ai oán giận câu nào chưa? Cả một đường nhai kẹo nhai bánh, là ai thắng về cho em?”
Kỷ Thận Ngữ không thể nào phản bác, vô cùng thiệt thòi: “Vậy chứ anh muốn làm sao…”
Đinh Hán Bạch lại không nhịn được: “Sư đệ ngoan, em thơm anh một cái.”
Coi như làm việc thiện tích đức, cho cái thân thể trần thịt này thêm một cái mạng đi.