Tại loại thời khắc này đề cập đến ba, không thể nghi ngờ là một loại thủ đoạn đồng quy vu tận.
Mi tâm của Trứng Cuốn điện hạ lập tức vặn chặt, mờ mịt nhìn cô: "Cái gì?"
"Chào buổi tối bệ hạ, chào buổi tối điện hạ." Ngoài cửa truyền đến giọng nói đồng loạt của người giúp việc.
Quốc vương và vương hậu giật mình tỉnh giấc trong lúc ngủ mơ lập tức chạy tới, vừa vào phòng, liền đầy mặt kinh ngạc nhìn về phía tiểu vương trữ, cùng nữ nhân bị đặt ở trên giường.
Một đám thủ vệ vây quanh bên giường, ngoài hành lang cũng đứng đầy người, tấm nệm bị cắt làm hai nửa, tựa như cành gãy nằm trên mặt đất, cục diện làm cho người ta rất bất an.
Đoạn Khuynh Trạch hồi hộp liếc mắt nhìn về phía quản gia.
Quản gia lập tức gật đầu giải thích: "Bệ hạ, điện hạ vỡ lòng rồi."
Vương hậu xoa nhẹ đôi mắt chưa tỉnh ngủ, góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Mộc nằm trên giường, đỉnh đầu đối diện với nàng, dĩ nhiên không nhận ra người quen.
" Tiểu cô nương kia là Đồng Đồng nhặt trở về? Mau đưa người ta về nhà! Đừng truyền ra ngoài để người khác nói xấu!"
Hạ Mộc 'được nhặt về' nghe vậy ngẩng đầu lên, bởi vì bị Quyển Quyển đặt ở trên giường, cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn về phía quốc vương và vương hậu, xấu hổ chào hỏi: "Bệ hạ buổi tối tốt lành."
Quốc vương lập tức nhận ra khuôn mặt của cô, mi tâm căng thẳng, không kiên nhẫn phân phó: "Kéo Đồng Đồng ra, tiễn nàng rời cung."
Thủ vệ lên tiếng trả lời, nhưng thủy chung không dám đến gần vương trữ, thần sắc nao núng.
Quốc vương lập tức quát lớn với tiểu vương trữ: "Thu hồi long cánh lại!"
Đoạn Tử Đồng lúc này đã khôi phục phần lớn thần chí, nghe được phụ vương ngữ khí lạnh nhạt, lập tức ngoan ngoãn thu hồi long cánh, bản thân từ trên giường đứng lên, đưa tay kéo Hạ Mộc, nhỏ giọng trả lời: "Ta tự mình đưa nàng về."
" Không thể!" Đoạn Khuynh Trạch không thể nhịn được nữa mà oán giận: "Bảo ngươi gần đây cẩn thận một chút, chính là không nghe! Hiện tại đêm hôm khuya khoắc, ngươi còn muốn..."
" Ngô!" Vương hậu thét kinh hãi một tiếng cắt đứt hắn oán giận: "Đồng Đồng!"
Vương hậu lúc này mới nhìn thấy, trên vai ấu tể nhà mình vẫn cắm ống tiêm, nhất thời hoảng trương xông đến trước mặt Đoạn Tử Đồng, nhìn kỹ, kim tiêm dĩ nhiên cắm sâu vào thịt!
" Ngươi đây là tiêm thuốc thế nào?!"
Vương hậu tức giận đến hoa dung thất sắc, quay đầu nộ trừng bác sĩ.
Bác sĩ tuổi già ấp úng giương mắt nhìn Hạ Mộc.
Quốc vương cho chúng thủ vệ một ánh mắt, mấy người lập tức tiến lên, đỡ Hạ Mộc tiễn cô ra khỏi phòng.
" Hạ Mộc?" Đoạn Tử Đồng cất bước muốn đuổi theo, lại bị vương hậu ngăn cản lối đi.
" Đừng lộn xộn! Mau ngồi xuống, bác sĩ đâu? Còn đứng đó làm gì? Mau rút kim ra!"
Lúc Hạ Mộc ra cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Quyển Quyển ngồi trên giường, đối diện ánh mắt của cô.
Hạ Mộc nặn ra một nụ cười, dùng khẩu hình yên lặng nói: "Cố gắng nghỉ ngơi."
—
Lúc trở lại con hẻm, trước mặt là hai chiếc xe cảnh sát, đầu hẻm và những lối đi lân cận đều bị phong tỏa, Hạ Đóa Đóa một mình đứng cạnh xe cảnh sát.
Hạ Mộc bước nhanh đến, vội vàng hỏi: "Tìm được người sao?"
Hạ Đóa Đóa trì độn giương mắt nhìn cô, trên mặt có thần sắc chết lặng do sợ hãi quá độ, ngây ngốc lắc đầu, nói: "Ngao Cốc cũng không thấy nữa, mẹ và cảnh sát cùng đi tìm người rồi."
" Ngươi nói cho mẹ biết?"
Hạ Đóa Đóa gật đầu.
Hạ Mộc vỗ vai nàng: "Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này chờ, có tin tức sẽ thông báo cho ngươi."
Hạ Đóa Đóa không trả lời, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn cô.
" Làm sao vậy?" Hạ Mộc sờ khuôn mặt béo của muội muội.
Hạ Đóa Đóa mấp máy môi, khàn khàn lên tiếng: "Ta sợ..."
" Ta sợ mẹ cũng bị con hẻm này ăn tươi, giống như ba và Ngao Cốc."
Nàng nói xong liền khóc, nước mắt như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
" Sẽ không." Hạ Mộc ôm đầu nàng: "Sẽ không sẽ không có chuyện gì, đơn giản chính là đánh cướp hoặc bắt cóc, không có việc gì, ta có tiền, dù cho gặp chuyện không may cũng có thể chuộc ba về, Đóa Đóa đừng sợ."
Hạ Đóa Đóa vùi mặt vào lòng cô, trầm muộn nghẹn ngào: "Chúng ta cũng đi vào đó tìm ba mẹ đi, không tìm được thì bị cùng nhau ăn tươi, có được hay không? Như thế một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau, ở bên nhau ta sẽ không sợ nữa, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thiếu đi một người, thiếu ai cũng không được."
"Xuỵt!" Hạ Mộc cảm thấy sống mũi ê ẩm, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, ngoài mạnh trong yếu quát lớn: "Không được nói chuyện xui xẻo!"
Thẳng đến bầu trời nổi lên màu ngân bạch sắc, cảnh sát vẫn không có manh mối gì, rất nhanh sẽ thu đội lập án.
Chỉ trong một đêm mẹ cô tiều tụy rất nhiều, không khóc cũng không nói chuyện, sau khi về nhà an vị trên sô pha, giống như một pho tượng.
Ngao Cốc cũng mất tích, Trầm a di gấp điên rồi, không ngừng tự trách bản thân, không nên bức Ngao Cốc cùng đến trường quay.
Căn nguyên mọi chuyện, tựa hồ đều nằm trên người Hạ Mộc.
Bởi vì quay phim muộn, ba tới đón cô, đã xảy ra chuyện, Ngao Cốc đuổi theo ba, cũng xảy ra chuyện.
Nhưng hiện tại không phải lúc tự trách, Hạ Mộc liên hệ đồng sự CGA, phát động mọi quân hệ, tìm kiếm manh mối về chuyện tối qua.
Rất nhanh, Trần Gia Thụ còn đang thực tập gọi điện thoại tới: "Hạ Mộc, đoạn giám sát kia đã lấy được rồi, ngươi đến trong cục xem sao? Chỉ có một đoạn ghi hình gần nơi đỗ xe, trong hẻm không có."
Hạ Mộc nghe được trầm trọng trong ngữ khí của hắn, run giọng hỏi: "Ba ta thế nào rồi? Máu là của kẻ bắt cóc đi?"
Trần Gia Thụ không trả lời.
Tâm của Hạ Mộc trong nháy mắt lạnh đi.
Tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng trong lòng cô, ba vẫn luôn có thể một mình đảm đương một phía, cho nên đến nay cô vẫn cảm thấy, máu trên xe nhất định là của kẻ bắt cóc bị ba cô đánh bị thương.
Ba cô lợi hại biết mấy? Sẽ không gặp chuyện không may.
"Là của ba ta?" Giọng nói của Hạ Mộc trầm xuống, lạnh như băng, giống như bị người ép buộc chấp nhận một sự thực, trong giọng mũi có nghẹn ngào áp lực: "Bị thương ở đâu? Thấy rõ sao?"
Đầu kia điện thoại lại là một trận trầm mặc.
Hồi lâu, Trần Gia Thụ trầm giọng trả lời: "Hạ Mộc, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý, nếu như không thể, cũng đừng xem nữa, ta nói cho ngươi nghe, cũng không phải quá nghiêm trọng."
Cả người Hạ Mộc cũng căng thẳng, dừng một chút trả lời: "Ta sẽ đến ngay."
Cô không dám nói cho mẹ mình biết, cũng không muốn cho Hạ Đóa Đóa đi theo, lo lắng đoạn băng ghi hình vượt quá khả năng chịu đựng của mọi