Hai người đến con hẻm xảy ra vụ án.
Buổi chiều trên đường rất nhiều người, có đại thúc bác gái đi mua thức ăn, mang theo túi nhựa lớn nhỏ khác nhau, tốp năm tốp ba đi qua con hẻm.
Hiện trường gây án quả thực cái gì cũng không có lưu lại, vết máu đã sớm bị lau rửa, Hạ Mộc chỉ có thể dựa vào thuật lại, miêu tả tình hình lúc đó cho Quyển Quyển nghe.
Cô bước nhanh đi vào trong hẻm, tựa vào hồi ức xác nhận địa điểm, xoay người nói với Quyển Quyển: "Ngươi ôm ta bay trở về vương cung, ta thấy ở vị trí này, đỗ một chiếc xe, có người kéo Ngao Cốc vào trong xe."
Quyển Quyển tiến lên một bước, cúi đầu nhìn đất trống: "Là loại xe gì?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Không giống chiếc xe của ba ta, bánh xe rất lớn, nóc xe rất cao, hơi ngắn, cũng không phải xe bảo mẫu."
Quyển Quyển nghi hoặc nhìn nàng: "Xe việt dã?"
Hạ Mộc không quá quan tâm đến các loại xe, có chút do dự lắc đầu.
Quyển Quyển lấy điện thoại ra, tìm hình ảnh của xe việt dã, để cô xác nhận.
Hạ Mộc trượt xem màn hình, lắc đầu: "Kiểu dáng có chút tương tự, nhưng loại xe này màu sắc tương đối tối trầm, dưới ánh đèn nhìn không ra màu sắc, có thể là đen hoặc lam, dù sao thì trên bốn bánh xe, đều có một tấm kim loại màu đen."
Quyển Quyển mờ mịt nhìn cô, suy nghĩ một chút, lại cúi đầu tìm kiếm hình ảnh một loại xe cho cô xem.
Hạ Mộc nhìn một cái, lập tức xác nhận: "Chính là loại này! Đúng là chiếc này, nhưng cự ly quá xa, biển số xe ta không nhìn thấy."
"Lái loại xe bắt mắt như vậy đi bắt người? Không giống như trả thù, không có tính kế hoạch." Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn nàng: "Là va ngươi động thủ trước? Ngươi xác định một súng kia là súng bắn tỉa sao?"
Hạ Mộc sững sốt, tinh tế suy nghĩ, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, là ba ta chú ý đến đám người đó trước, sau đó xuống xe tập kích. Người nào nổ súng không không xác định, nhưng ta cùng đồng sự tỉ mỉ phân tích qua, góc độ và cự ly xạ kích, thoạt nhìn như là ngắm bắn."
" Hay là xem lại băng ghi hình trước đi."
Hạ Mộc lo lắng Quyển Quyển quay về cảnh cục, sẽ khiến các đồng sự vây đổ, làm lỡ thời gian, nên thẳng thắn trở về nhà.
—
Tô Ngữ Mạt vẫn ngồi trong phòng khách, đợi điện thoại của cảnh sát, cả nhà hồi lâu không có khách đến, nàng mấy ngày qua rất chán chường, tay phải cầm điếu thuốc, gạt tàn trên bàn trà tất cả đều là tàn thuốc.
Lúc Trứng Cuốn điện hạ đi vào, một mảnh khói thuốc mù mịt, còn tưởng rằng trong nhà đang cháy.
Tô Ngữ Mạt thấy người, trong bầu không khí trầm lặng ánh mắt lộ ra địch ý sắc bén, quay đầu trầm giọng chất vấn Hạ Mộc: "Ngươi dẫn nàng đến đây làm gì?"
Chồng nàng bị quốc vương bắn bị thương bắt đi rồi, nàng không có sự độ lượng đến mức làm ra tư thái 'chuyện của người lớn không liên quan đến con cái'.
Nàng hiện tại quả thực chán ghét toàn bộ chủng tộc Địch Hách Lạp, chán ghét những người có đôi mắt tử sắc, thậm chí ngay cả tóc xoăn cũng ghét, hận không thể xách người đối diện đến hiệu tóc kéo thẳng mái tóc, chỗ nào cũng nhìn không vừa mắt.
Hạ Mộc bị khói thuốc sặc đến ho khan vài tiếng, vội vàng mở cửa sổ thông gió, sau khi xoay người thần sắc lấy lòng nhìn về phía mẹ cô, nhẹ giọng giải thích: "Quyển Quyển ở Ba Lan Đảo được đặc huấn trinh thám hàng đầu, không chừng có thể điều tra ra một chút đầu mối."
" Hừ." Tô Ngữ Mạt cười lạnh một tiếng: "Cáo chúc tết gà, không chuyện gì tốt."
Thái độ của mẹ Hạ Mộc càng ác liệt hơn so với trước kia.
Trứng Cuốn điện hạ rất kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt mà quay đầu nhìn Hạ Mộc, thần sắc và mái tóc xoăn cũng kinh hoảng đến biến hình.
Tô Ngữ Mạt càng tức giận, tiểu hài tử tóc xoăn tự nhiên, đều nên được mang đến hiệu tóc kéo thẳng!
" Mẹ ta hiện tại tâm tình rất kém cỏi." Hạ Mộc bước nhanh đến cười làm lành, đẩy cánh tay Đoạn Tử Đồng, đi về phía cầu thang: "Bọn ta đến xem băng ghi hình trước."
Vào phòng ngủ, Hạ Mộc lập tức mở máy vi tính.
Cô đã xem hơn một trăm lần đoạn băng ghi hình, hiện tại đã không còn sợ hãi, bình tĩnh chỉ vào màn hình, nói với Quyển Quyển những đầu mối tìm được hiện nay.
Trứng Cuốn điện hạ vừa nhìn màn hình vừa đặt câu hỏi: "Ba ngươi trước kia từng kết thù oán với tổ chức gì đó?"
" Không có." Hạ Mộc dùng khóe mắt liếc nhìn Quyển Quyển một cái, nhỏ giọng giải thích: "Ba mẹ ta trước đây đều là đặc công hoàng gia, nếu nói có thể tiếp xúc với tổ chức mang súng, cũng chỉ có những người trong hoàng thất..."
"Đám người này hẳn là không phải đặc công." Đoạn Tử Đồng chỉ vào màn hình, bàn tay chống cằm, chuyên chú nhìn màn hình.
Hạ Mộc nhớ những lời mẹ cô nói, liền hỏi: "Có thể là lính đánh thuê hay không?"
" Trước tiên phải biết rõ động cơ ba ngươi ra tay trước." Đoạn Tử Đồng quay đầu nhìn cô: "Bình thường hắn sẽ xen vào việc của người khác sao?"
"Sẽ không?" Hạ Mộc lập tức trả lời: "Ba ta không thích gây sự, ta cũng thấy rất kỳ quái, đám người này mẹ ta cũng không nhận ra, ba ta trong đoạn phim hành động cũng rất kỳ quái."
" Ba ngươi muốn đến đoàn phim đón ngươi về nhà?"
"Đúng vậy."
Một trận trầm mặc.
Đoạn Tử Đồng đứng dậy, chăm chú hỏi cô: "Mục tiêu của đám ngươi này, có thể là ngươi hay không? Có thể là ba ngươi xác định đám người này có đe doạ đối với ngươi, nhìn thấy nhân số và trang bị của bọn họ không khó ứng phó, cho nên mới quả đoán xuất kích, lại không nghĩ rằng phụ cận có người mai phục."
Hạ Mộc nghe vậy cả kinh, trong đầu hiện lên một tia hỏa quang, một lát sau mới lên tiếng: "Ta? Bọn họ thế nào lại nhắm vào ta?"
Đoạn Tử Đồng ánh mắt lưu chuyển: "Lúc đó trong đoàn phim còn có người nào? Được rồi, ngày đó ngươi dẫn theo muội muội và cái kia..."
Hạ Mộc nhắc nhở: "Ngao Cốc."
Đoạn Tử Đồng nghi hoặc nheo đôi mắt lại: "Ngao Cốc này rốt cuộc có lai lịch gì? Lúc nàng nói chuyện sẽ vô thức mang theo ngữ khí của loại ngôn ngữ khác, là trường kỳ sinh sống tại Mã Khắc Ô Lan?"
"Đúng vậy..." Hạ Mộc có chút giật mình, hùng ấu tể tìm tòi lai lịch của người khác thật đúng là một đoán một chuẩn: "Ngao Cốc và Trầm a di sinh sống ở Mã Khắc Ô Lan mười năm, trước kia hàng xóm của bọn ta, ba nàng trước kia là đồng sự của ba mẹ ta, cũng bị vụ án buôn lậu buôn lậu liên lụy, nhưng vụ án xảy ra không bao lâu thì hắn gặp nạn hy sinh."
Đoạn Tử Đồng yên tĩnh nhìn Hạ Mộc: "Vụ án của ba mẹ ngươi, ta nghe phụ vương nói qua."
Hạ Mộc thần sắc đông cứng, Quyển Quyển lần đầu tiên