Đã sớm biết, ngày tháng yên ổn không được lâu.
Hạ Mộc nằm mơ cũng thỉnh thoảng sẽ mơ thấy bệ hạ trách cứ cô không giữ lừa hứa.
Hôm nay đột nhiên nghe một câu như thế, cô chột dạ đến cứng họng, sửng sốt một hồi lâu mới lớn tiếng quát: "Ngươi là ai! Ba ta ở nơi nào! Ngươi để hắn nói chuyện với ta!"
Đối diện không đáp lại.
Hạ Mộc cầm điện thoại nhìn một cái, mới phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.
Hai tay cô run rẩy, khẩn cấp gọi lại, nhưng dãy số kia đã tắt máy.
Đầu óc trống rỗng một giây, dãy số biểu hiện chủ sở hữu chính là người bản địa!
Cô bỗng nhiên giống như uống thuốc kích thích, ba bước cũng thành hai chạy lên lầu, mở máy vi tính, tìm kiếm mọi thông tin liên quan đến số điện thoại này.
Dĩ nhiên thật sự để cô tìm được một cái tin tức có giá trị — là số điện thoại ứng viên trong bản sơ yếu lý lịch của một trang web tìm việc làm.
Vạn hạnh, bên dưới bản sơ yếu lý lịch kia, còn có số điện thoại cố định.
Cô lập tức đứng lên, trong miệng lẩm bẩm mấy lần số điện thoại nhà riêng, thẩm tra đối chiếu hoàn tất liền gọi đi.
Hạ Đóa Đóa bị bộ dạng của cô hù dọa, ở một bên không ngừng truy hỏi gì đó, cô cũng nghe không rõ.
"Tút —"
"Tút —"
Ngoại trừ tiếng chuông điện thoại, trong tai chỉ có âm thanh kích động đến ong ong.
Cô cho rằng điện thoại sắp tự động cắt đứt, đối diện cư nhiên chuyển được!
"Alo..xin hỏi là ai?"
Là giọng nói khàn khàn của một nam nhân, mang theo khàn đục do buồn ngủ và mơ hồ.
Không giống với giọng nói vừa rồi.
Hạ Mộc đọc ra số điện thoại vừa gọi lúc nãy, hỏi hắn: "Xin hỏi đây là số điện thoại của ngươi sao?"
" Không phải, ngươi là ai a? Gọi nhầm số đi?"
Hơn nửa đêm bỗng nhiên bị đánh thức, người bên kia có chút căm tức, vừa muốn oán giận vài câu rồi cúp điện thoại, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói: "Sai...Đó không phải là số của A Thần sao? Xảy ra chuyện gì? Con ta làm sao vậy?"
Hạ Mộc nhíu mày, kiên trì hỏi hắn tình huống mới biết được, con hắn ra ngoài ăn đồ nướng với bạn bè, còn không về nhà.
" Ngài biết hắn đi ăn ở đâu không?"
Đối phương có vẻ cảnh giác: "Ngươi rốt cuộc là ai? Trễ như vậy còn tìm hắn làm gì? Tại sao không trực tiếp gọi điện thoại hỏi hắn?"
Hạ Mộc dừng hai giây, nghĩ thầm nhất thời cũng nói không rõ, không bằng tạm thời lừa gạt, liền trả lời: "Ta nhặt được một chiếc điện thoại, bên trong có số điện thoại của ngươi, nhưng điện thoại của hắn đã hết tiền, không gọi được, nếu như hắn đang ở gần đây, ngươi gọi hắn đến nhận lại đi."
Đối diện thái độ lập tức chuyển biến tốt đẹp: "Úc! Úc Úc! Thực sự là phiền ngươi, ngươi xem tiểu tử này thật không cẩn thận! Ai nha ngươi xem... Ta không biết hắn hiện tại đi với ai, không có điện thoại cũng liên hệ không được a, nếu không thì ngày mai hẹn một thời gian, ta bảo hắn đến tìm ngươi nhận lại, thuận tiện sao?"
Hạ Mộc cố gắng trấn định trả lời: "Ngày mai ta phải đi công tác rồi, ngươi biết hắn đi ăn ở đâu không? Nếu không xa, ta đến đưa cho hắn."
Nam nhân thiên ân vạn tạ, báo ra một địa chỉ.
Trong lòng Hạ Mộc căng thẳng, địa chỉ dĩ nhiên chính là một quán nướng ở gần tiểu khu của cô!
Cúp máy, cô hoang mang lo sợ đứng dậy.
Hạ Đóa Đóa rất ngạc nhiên nhìn cô: "Tỷ, ngươi nhặt được điện thoại của ai?"
" Ngươi ở nhà chờ ta." Hạ Mộc để lại một câu, chạy vội xuống lầu, cầm lấy áo khoác trên sô pha, một bên mặc vào, một bên chạy ra ngoài cửa.
Đây là đầu mối đầu tiên cô bắt được, vô luận như thế nào, cũng không thể cho hắn cơ hội chạy trốn.
Nếu như đối phương quả thật là nghi phạm, xung quanh rất khả năng có người khác giúp đỡ.
Hạ Mộc tim đập gia tốc, trong lòng biết đây không phải chuyện một mình cô có thể đối phó, nhưng cô thầm nghĩ phải tìm được nghi phạm trước, cũng không quan tâm đến sự an toàn của bản thân nữa.
Không bước ra bước này, cô ngay cả bóng lưng của ba cũng không nhìn thấy được.
Ngao Cốc bị bọn họ bắt lên thuyền, nhưng nàng dù sao cũng là một sinh viên ngành kỹ thuật, không có kinh nghiệm thực tế, Hạ Mộc cảm thấy, nếu đổi thành cô bị bắt, ít nhiều có thể tìm được một chút đầu mối.
Coi như là ôm quyết tâm tự chui đầu vào lưới, ngọc đá cùng tan, cô cũng không thể buông tay.
Trước khi ra khỏi tiểu khu, cô gọi điện thoại cho Đoạn Tử Đồng, rất nhanh thì chuyển được.
" Hạ Mộc? Còn chưa ngủ? A di của ngươi vẫn chưa kiểm tra xong, chờ xong việc, ta đưa các nàng..."
" Quyển Quyển!" Hạ Mộc ngắt lời Đoạn Tử Đồng: "Người bắt ba ta đi vừa rồi gọi điện thoại đến! Ta xác định được vị trí của hắn! Quán nướng ngay trong hướng Nam của tiểu khu, cũng chỉ có một quán duy nhất, rất dễ tìm! Các ngươi nhanh chóng đến đây, ta giữ chân bọn họ trước!"
" Cái gì?" Bên kia giọng nói của Quyển Quyển nâng cao ba quãng: "Ngươi đừng xằng bậy, ở nhà đừng ra ngoài, chờ ta đến!"
"Biết rồi." Hạ Mộc ngoài miệng đáp ứng, nhưng tốc độ lại không giảm chút nào.
Cô một giây cũng không thể chờ được, sợ bỏ qua bất luận thời cơ gì, sẽ hối hận cả đời.
Quán nướng diện tích chỉ bảy mươi mét vuông, bên ngoài có bàn ghế, một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Nhiều người ngồi ngoài trời, ăn thịt dê nướng, uống bia nói chuyện phiếm.
Đây là cảnh tượng náo nhiệt duy nhất trên đường lúc đêm khuya.
Hạ Mộc không thả lỏng cảnh giác, nương theo che lấp của xe cộ trên đường, từng bước tiếp cận quán ăn.
Cô ngồi xổm xuống phía sau một chiếc xe hơi màu đen đậu ven đường, thăm dò nhìn qua mỗi một khuôn mặt ngồi trong quán, lại nhìn một chút bãi đậu xe phụ cận.
Không tìm được chiếc xe việt dã có bánh xe lớn kia.
Bên ngoài có hai bàn khách, mỗi bàn vài ba người, nếu như đồng thời đứng dậy rời đi, một mình cô căn bản không có cách nào đồng thời ngăn cản một đám người, chỉ có thể lựa chọn một mục tiêu trong số đó.
Cô đang suy nghĩ phải tiến hành thế nào, trong đó có một bàn khách, một nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên hoảng loạn đứng lên, vuốt túi quần áo trên người.
Có giọng nói xôn xao truyền đến, Hạ Mộc nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng chỉ thấy nam nhân kia đứng dậy kéo ghế, tìm kiếm thứ gì đó trên dưới bàn.
Trong lòng Hạ Mộc trầm xuống.
Hoài nghi nam nhân kia chính là chủ nhân của điện thoại, thần sắc cử chỉ của hắn hiển nhiên là đã mất đồ, tám chín phần là mất điện thoại.
Nói như vậy, điện thoại không phải hắn gọi.
Người gọi điện thoại cho cô, hẳn là ở gần tiểu khu, tùy tiện lấy trộm một chiếc điện thoại...
Chờ một chút...
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô — người đó nhất định ở ngay gần đây!
Ý thức được nguy hiểm, da đầu cô tê rần, trong nháy mắt xoay người lưng dán vào cửa xe, hồi hộp nhìn về phía sau!
Có khả năng chính là vì dẫn dụ cô ra khỏi nhà.
Hạ Mộc nghĩ thầm.
Cô sợ rằng đã rơi vào phạm vi giám sát của đối phương, có lẽ xấu hơn nữa là giống như ba cô, rơi vào phạm vi ngắm bắn.
Cùng với ý nghĩ này, Hạ Mộc bắt đầu run rẩy, lại sờ sờ thắt lưng, cô không có súng.
Do dự chốc lát, cô bỗng nhiên nằm sấp xuống, lăn đến dưới thân xe, tận khả năng yểm hộ thân thể.
Đám người trong quán ăn cách đó không xa, tựa hồ xảy ra xung đột với chủ quán, tiếng người càng thêm ầm ĩ.
Mộc nghe rõ —
" Chính là mất ở trong quán của ngươi! Ngươi không chịu trách nhiệm bảo ta tìm ai?"
"Bàn ăn của ngươi trị giá bao nhiêu tiền? Điện thoại ta mới mua tháng trước! Dòng mới nhất trị giá hơn sáu ngàn!"
Tuy rằng là một loại tranh chấp cố tình gây sự, lại khiến Hạ Mộc cảm thấy an tâm, tiếng tranh cãi ầm ĩ khiến cô cảm giác bản thân không phải một mình tác chiến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xung quanh cũng không có khác thường, trái lại cách