"Điện hạ?" Âm điệu của Tần Giai Tú nhất thời thấp đi tám độ.
Nàng vô thức sửa lại đầu tóc, một tay che phần váy bị đâm rách, lúng túng nặn ra một nụ cười: "Ngài vào đây lúc nào?"
Đoạn Tử Đồng không trả lời.
Vì tiến thêm một bước tranh thủ tín nhiệm, Hạ Mộc đã dự định thay điện hạ gánh tội.
Cô đem bánh kem bỏ lại vào túi, vòng qua Tần Giai Tú, đi đến bên cạnh điện hạ, đạm nhiên hồi đáp thay điện hạ: "Mới vừa vào không bao lâu."
Tần Giai Tú liếc xéo cô một cái, lại thay đổi bộ dạng đáng thương, tiến lên một bước, cúi người nói với Trứng Cuốn: "Điện hạ, mau đến chỗ tôi, cách người này xa một chút, cô ta vừa rồi vì muốn chiếm lấy phòng hóa trang mà mắng tôi một trận, còn thừa dịp tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, cố ý làm hỏng, cái ghế, ngài xem tôi bị cô ta làm ngã..."
Điện hạ nhếch đôi môi, một đôi tử đồng nhìn ngón tay của Tần Giai Tú, rơi vào làn váy của nàng ta, mơ hồ có thể thấy vết xước trên đùi.
" Cô ngã bị thương." Điện hạ phát biểu kết luận sau quan sát.
" Đúng vậy..." Tần Giai Tú thần sắc đáng thương gật đầu, sau đó giơ tay ngón tay chỉ Hạ Mộc: "Cái ghế này vừa rồi vẫn còn tốt! Tôi vừa ngồi lên lại gãy, là cô ta giở trò quỷ!"
Trầm mặc giây lát.
Điện hạ ngưng trọng lên tiếng: "Tuần trước, tôi cũng ngồi sụp cái xích đu con vịt, tôi rất khó chịu, nhưng mẹ cũng không báo cảnh sát bắt tôi."
Điện hạ soi mói nhìn về phía Tần Giai Tú, có hàm ý ám chỉ nói: "Chỉ là bảo tôi sau này ăn ít một chút."
Tần Giai Tú: "..."
Hạ Mộc: "..."
Cái ghế này hiển nhiên không phải là bởi vì Tần Giai Tú quá béo mới bị ngồi sập a điện hạ! Tình huống của người ta không giống với ngài a!
Ngài là một con rồng mập mạp, có lập trường gì bảo người ta ăn ít một chút!
Muốn thoát tội cũng không thể tìm một lý do như vậy a!
" Không... Không! Điện hạ...." Tần Giai Tú té một cái, vốn là một bụng oán khí không chỗ phát tiết, sao có thể cam tâm tình nguyện lại bị chụp một cái mũ 'béo đến ngồi sụp cả ghế'?
Nàng bận rộn cấp thiết biện giải: "Sáng sớm hôm nay ta hoá trang ở nơi này, cái ghế này đặc biệt ổn, tuyệt đối là bị cô ta động tay động chân."
" Không phải chị ấy." Trong mắt điện hạ lướt qua một tia không kiên nhẫn, đôi tử đồng xuyên qua hàng mi dài nhìn thẳng Tần Giai Tú, uy nghiêm nói: "Tôi, một mực ở nơi này, nhìn thấy, chị ấy không hề động đến cái ghế."
Tần Giai Tú: "..."
Trong lòng Hạ Mộc tràn đầy dấu chấm than.
Tiểu ấu tể này nói năng thật đúng là cẩn thận, không nói ra, lại có thể khiến Tần Giai Tú không dám nghi vấn, đồng thời không dám dời mũi giáo.
Hạ Mộc cúi đầu liếc mắt, khóe mắt nhìn khuôn mặt bánh bao của Đoạn Tử Đồng, rốt cuộc sâu sắc ý thức được, ấu tể nhìn như ngốc nghếch đáng yêu này tuyệt đối là ấu tể phúc hắc nhất cô từng gặp!
Kế hoạch cạo vảy rồng, vẫn tạm thời quên đi...
Tần Giai Tú gia thế hiển hách, đã gặp qua không ít nhân vật lớn, dĩ nhiên nhìn ra được, điện hạ cố ý thiên vị Hạ Mộc.
Đây quả thật là kỳ lạ, trong trường từng có người chụp được hình ảnh miêu nữ này tập kích thái tử.
Tần Giai Tú sở dĩ để Hạ Mộc diễn vai Cố Nhiêu chính là muốn điện hạ đối với miêu nữ này càng thêm chán ghét, lại không nghĩ rằng...
Miêu nữ đê tiện này, nhất định là đã dùng cách gì đó lấy lòng điện hạ.
Tần Giai Tú ánh mắt thay đổi, việc cấp bách là nên đoạt lại hảo cảm của điện hạ, nên nàng lập tức cười nói: "Nếu điện hạ đã nói như vậy, thì nhất định là tôi hiểu làm rồi, được rồi, hôm qua tôi đặc biệt ở trên phó mua cho ngài một món quà, vốn định lúc kết thúc buổi tập sẽ tặng cho ngài ...."
Vừa nói nàng vừa xoay người bước nhanh đến tủ nhỏ phía sau giá áo, kéo cửa gỗ, cầm lúi túi xách của mình, lấy ra một chiếc hộp màu đen, trở về đưa tới trước mặt Đoạn Tử Đồng.
" Không biết ngài có thích hay không, đây là mắt kính loại mới nhất của thương hiệu DK, có thể chịu được tốc độ phi hành tương đối cao." Tần Giai Tú đầy mặt ân cần.
Đoạn Tử Đồng quét mắt nhìn hộp quà, mặt không thay đổi trả lời: "Tôi không biết bay, cảm ơn, cô thật sự quá chu đáo."
Tần Giai Tú: "..."
" Phốc..." Hạ Mộc cố nén cười, khóe môi cũng sắp rút gân.
Không làm tìm hiểu một chút liền tùy tiện tặng quà, còn cái gì mắt kính ngăn gió, quả thực còn ngu xuẩn hơn tặng cá khô cho điện hạ!
Nhưng vào lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng loa phát thanh, Tần Giai Tú quyến rũ thất bại chỉ có thể cung tiễn điện hạ rời khỏi.
Nàng liếc xéo Hạ Mộc một cái, lại không thể làm gì khác hơn là nén giận ở lại phòng hóa trang, thay đổi bộ quần áo khác rồi mới ra ngoài.
Sau khi buổi tập kết thúc, Hạ Mộc về nhà liền vọt vào tắm, mở máy vi tính lên, tìm kiếm tin tức về ngày đầu tập luyện trên diễn đàn của trường.
Không có tin tức gì đặc biệt, đa số là nội dung kịch tổ phát biểu trong buổi họp, Hạ Mộc tắt máy vi tính, bắt đầu làm bài tập.
Việc học của sơ trung độ khó rất thấp, không cần phải tốn hao quá nhiều tinh lực, nhưng vì giữ ổn định thành tích đứng đầu toàn cấp, Hạ Mộc chỉ có thể tận tâm tận lực, không buông tha bất kỳ một chút kiến thức nào.
Hơn tám giờ tối, Hạ Đóa Đóa nằm giường trên chơi điện thoại di động đột nhiên kinh hô một tiếng điện thoại suýt nữa nện ở trên mặt.
Hạ Mộc bị nàng dọa cho giật mình, bĩu môi chế nhạo nói: "Làm sao vậy Đóa Đóa? Đói bụng rồi?"
Hồi lâu không nghe được trả lời, Hạ Mộc ngồi ở trước bàn học quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Đóa Đóa.
Hạ Đóa Đóa giơ điện thoại, cả người tựa như biến thành tượng điêu khắc, bất động.
Hạ Mộc nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Hạ Đóa Đóa mang mái tóc ổ gà, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm điện thoại, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Đây là chị sao? Chị."
" Cái gì là chị?" Hạ Mộc không hiểu ra sao.
Hạ Đóa Đóa thần sắc tuyệt vọng nhìn chằm chằm điện thoại: "Em nhìn thấy một chủ đề Weibo, nói Trứng Cuốn điện hạ ở trong trường học bị một học tỷ khi dễ, còn có ảnh chụp hiện trường làm chứng cứ."
Nghe vậy, Hạ Mộc nhất thời giống như bị hất một chậu nước đá, môi mấp máy, lại không phát ra được tiếng nói.
Hạ Đóa Đóa quay đầu nhìn về phía cô, khó có thể tin mà thốt lên: "Chị, người trong ảnh hình như là chị a, kiểu tóc cũng giống, bộ quần áo đó chị cũng có..."
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Mộc không có dũng khí tiến lên xác nhận, cô run giọng hỏi: "Ảnh chụp rõ ràng không, không phải là vương hậu không cho phép truyền thông công bố hình ảnh của vương trữ sao? Weibo vì sao còn không gỡ xuống?"
Hạ Đóa Đóa nhíu mày, thần sắc hốt hoảng trả lời: "Không rõ, cũng không có chụp ngay mặt điện hạ, chỉ có....Trời ạ! Trong bình luận có người công bố họ tên, lớp học, còn có địa chỉ nhà của chị! Chị... Đây là có chuyện gì? Em sợ!"
Hạ Mộc cố gắng trấn định tìm được Weibo kia, tổng cộng ba tấm hình, góc độ rất xảo quyệt, lúc chụp bất ổn, không tính là rõ ràng, nhưng có thể cảm giác được vẻ mặt giận dữ, khí thế bức người của người trong ảnh đang trừng mắt nhìn thái tử tuổi nhỏ trên ban công.
Hạ Mộc mở bình luận, ngón tay đều đang run rẩy.
Quả nhiên, chửi rủa đầy trời.
Còn có người muốn tổ chức một nhóm người đến cửa tìm cô đòi lời giải thích.
Cảm giác sợ hãi trong nháy mắt vây lấy cô, Hạ Mộc thần sắc chết lặng mở xem Weibo của người đăng ảnh – vừa nhìn chính là một tài khoản mới đăng ký.
Là ai?
Sự tình đã qua lâu như vậy, là ai mạo hiểm bị trường học xử phạt, không tiếc gây ra hỗn loạn, tổn hại hình tượng của trường học, cũng muốn nói xấu cô?
Trong mô tả của người này, không hề nói lý do tại sao cô lại truy đuổi thái tử, chỉ có một câu ' Điện hạ ở trường học bị học tỷ khi dễ rồi', hoàn toàn đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.
Đây là ác ý bôi nhọ!
" Làm sao bây giờ?" Hạ Đóa Đóa thần sắc hoảng trương, nàng căn bản không tin Hạ Mộc sẽ khi dễ vương trữ, chị nàng cho tới bây giờ cũng không