Tất cả từng bước tiến hành, ngoại trừ cố ý kéo dài thời gian, Hạ Mộc không lộ ra chút kẽ hở.
Lúc giao hàng, cô kéo dài thời gian kiểm tiền.
Đám người giám sát cô có chút nghi hoặc, nhưng quá trình hành động của Hạ Mộc, không khác biệt với nội dung nhiệm vụ của bọn họ nhận được, cho nên bọn họ cũng không có cảm thấy khác thường.
Toàn bộ quá trình giao dịch, kéo dài hơn bốn mươi phút so với trong kế hoạch, đợi lúc Hạ Mộc nói ra địa điểm cất giấu bức họa cổ, cảnh sát mai phục tại xung quanh nhất thời nối đuôi nhau mà đến, trọng trọng bao vây tám người của hai bên.
Hạ Mộc và đám người kia cùng bị áp giải lên xe cảnh sát, một nữ cảnh sát trẻ tuổi ngăn cản cảnh viên áp giải Hạ Mộc, thì thầm vài câu với hắn.
Nàng đại khái là chỉ rõ thận phận 'tai trong' của Hạ Mộc, vì vậy, Hạ Mộc được đưa vào trong một chiếc xe khác.
Tuy rằng không thể lập tức chứng thực sự trong sạch của Hạ Mộc, nhưng đội trưởng cảnh đội vô cùng thán phục khi nghe nói cô là tai trong, sau khi nghe xong lập tức bắt tay cô, cảm ơn cô hi sinh cùng cống hiến góp phần triệt phá đường dây tội phạm này.
Lúc xe cảnh sát chạy đến xưởng gia công, sắc trời âm trầm, tầng mây u ám dường như tích đầy nước, chỉ chờ đợi tẩy rửa hết mọi ô uế của thế gian.
Xung quanh là tiếng còi cảnh sát đinh tai nhức óc, các cảnh sát vũ trang hạng nặng, nâng cao tấm chắn, vô số họng súng nhắm thẳng vào tất cả lối ra của phân xưởng.
Hạ Mộc ngồi trong xe cảnh sát, nhìn trên đầu nam nhân mặc áo blouse trắng trùm vải đen, bị hai cảnh sát áp giải ra khỏi cửa công xưởng.
Đại khái là hai bên đã nổ súng, có những kẻ cả người là máu lần lượt được khiêng ra bằng cáng cứu thương.
Hạ Mộc vừa nhìn liền nhận ra nam nhân tóc đỏ dâm loạn kia.
Nam nhân này thương thế rất nặng, gãy một chân, hai tay ôm lấy bắp đùi, vô lực kêu rên trên cáng cứu thương.
Âm thanh càng lúc càng xe, mãi đến khi cửa xe cảnh sát phịch một tiếng, vững vàng đóng lại, tất cả tội phạm đều sa lưới pháp luật.
Hạ Mộc không biết hình dung tâm tình của bản thân lúc này như thế nào, tựa như bầu trời âm trầm, áp lực, lại tràn ngập sức mạnh, chỉ chờ cơ hội bộc phát.
Không bao lâu, cô nhìn thấy một 'kẻ ăn xin' bẩn thỉu tóc xám trắng, bị người áp giải ra ngoài, ánh mắt kiên nghị của Hạ Mộc nhất thời mềm xuống.
" Đó là ba ta! Đó là ba ta!" Hạ Mộc kích động đấm liên tục vào cửa xe.
Trước đó, người trong xe đều đang thán phục vì sự dũng cảm của cô gái này.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới từ trên người cô, thấy được cảm giác yếu đuối chân thực cô một người bình thường.
Bởi vì tạm thời không thể để cô tự do, đội trưởng gật đầu, mấy cảnh sát cùng nhau dẫn theo Hạ Mộc xuống xe.
Cách đó không xa, nam cảnh sát mặc thường phục kia nhìn thấy Hạ Mộc, lập tức ra khỏi đoàn người, bắt tay cô.
" Nhờ có sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta thuận lợi vây bắt được băng nhóm tội phạm, cũng thu được đoạn ghi âm làm chứng cứ, hành động lần này..."
Hắn còn chưa nói xong, cách đó không xa lại truyền đến một đợt tiếng còi xe cảnh sát.
Lại một đợt cảnh sát đến.
Hạ Mộc vốn tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, lại phát hiện nam cảnh sát sau khi nhìn thấy đoàn xe mới đến, thần sắc lập tức đông cứng.
Hạ Mộc không hiểu ra sao – đội cảnh sát mới đến mang vũ trang xuống xe, chế phục trên người bọn họ, không giống với cảnh phục của nhóm cảnh sát trước.
Cảnh sát của mỗi quốc gia cảnh phục đều khác nhau, tựa như cảnh phục đặc công Phục Áo, trong mắt cảnh sát, cũng là một nhánh của cảnh sát Phục Áo, nhưng nhiệm vụ và tính chất công việc thực tế lại không giống nhau.
Cho nên, thấy biểu tình của nam cảnh sát, trong lòng Hạ Mộc lập tức dâng lên dự cảm bất tường.
Cô hoài nghi đám người này là đến 'tranh công'.
Loại chuyện này thường xảy ra trong nước, những đội cảnh sát cảnh sát tranh đoạt công phá án, trái lại dễ dẫn đến vụ án bị rối loạn.
" Bọn họ là ai?" Hạ Mộc nghi hoặc hỏi.
Nam cảnh sát trả lời: "Cảnh sát cơ động của khu vực này."
Trong lòng Hạ Mộc có chút bồn chồn: "Các ngươi là cảnh sát chống buôn lậu, vụ án này đương nhiên hẳn là do các ngươi tiếp nhận?"
Nam cảnh sát nhíu mày lắc đầu: "Đây là khu vực bọn họ phục trách."
Hạ Mộc vội hỏi: "Vậy thì thế nào? Tội phạm đã bắt được, bọn họ dù sao cũng không thể đến gây thêm rắc rối đi?"
" Đúng vậy, những người này là rắn độc ở đây, nhất định không ít nhận hối lộ của tội phạm, nói khó nghe một chút, xem như là có quan hệ lợi ích, rất có khả năng bọn họ muốn tranh giành nhận xử lý vụ án này, sau đó đè vụ án này xuống."
Hạ Mộc hít một ngụm lãnh khí.
Loại chuyện này, không có khả năng phát sinh ở Phục Áo, nhưng ở đây lại không xác định, dù sao cũng là một quốc gia nhỏ kinh tế đang phát triển, lỗ thủng pháp luật rất nhiều, cảnh sát và tội phạm cấu kết là không hiếm có.
Mắt thấy đội cảnh sát mới đến hùng hổ tranh đoạt quyền khống chế tội phạm, Hạ Mộc chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.
Đây là kết quả cô liều mạng đổi lấy, tuyệt không thể thất bại vào phút cuối cùng.
Hạ Mộc mượn điện thoại của nam cảnh sát, cấp thiết gọi điện thoại cho đồng sự ở quốc nội.
" Trần đội, ta là Hạ Mộc."
Bên kia điện thoại không trực tiếp đáp lại, đội trưởng đại khái là đang ở cảnh cục, lập tức thét to: "Hạ Mộc có tin tức rồi!"
Nghe được một trận phấn khởi hoan hô, Hạ Mộc bình tĩnh lên tiếng: "Đội trưởng, kế hoạch thuận lợi, hiện tại tội phạm đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ, nhưng nội bộ bọn họ có xung đột lợi ích, vụ án này rất có khả năng sẽ bị đè xuống! Ta cần sự trợ giúp khẩn cấp!"
Bên kia đội trưởng Trần dừng một chút, do dự mà lên tiếng: "Hạ Mộc, ngươi hãy nghe ta nói, trước đó bọn ta đã liên hệ đại sứ quán, nhưng quốc gia không phê chuẩn hành động, bọn ta không có lệnh hợp tác truy bắt, cũng không có quyền mang theo trang bị vũ khí..."
Không phê chuẩn?
Nghe đến đó, thần sắc của Hạ Mộc thoáng chốc trắng bệch, máu cả người nhất thời ngưng kết thành băng.
Cô nghiêng đầu, thấy đám cảnh sát khu vực buộc đội trưởng đội chống buôn lậu phải giao đoạn ghi âm ra, cũng hùng hổ đem tội phạm nhất nhất áp giải và xe của mình...
Hạ Mộc nắm chặt hai tay, trong mắt đầy tơ máu.
Cô gần như muốn bóp nát điện thoại bên tai, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời mây đen áp đỉnh, tràn ngập bi phẫn dường như muốn hóa thành mưa to trút xuống.
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Bảo vệ cái thiện trừng trị cái ác, thiên đạo luân hồi, mọi việc cũng là buồn cười như thế.
Một giọt nước mua lạnh lẽo rơi trên mặt cô, bầu trời vang lên tiếng sấm đầu tiên.
Hạ Mộc ngửa đầu nhìn trời, có một loại cảm giác vô lực thâm nhập cốt tủy.
Đột nhiên, một trận xao động tựa như sóng biển kéo đến, Hạ Mộc mở to hai mắt nhìn lại.
Trực thăng thành đội, che thiên tế nhật bay về phía công xưởng.
Đôi mắt cực kỳ bi ai của Hạ Mộc phút chốc phát ra một tia sáng, cô nhìn thấy trên trực thăng quân dụng, in biểu tượng của liên quân Ba Lan Đảo!
Tiếng trực thăng ầm ầm dần dần biến mất, cô nghe thấy trong truyền đến truyền đến giọng nói lo lắng của đội trưởng: "Hạ Mộc? Ngươi nghe thấy sao? Ngươi hãy nghe ta nói, ngươi có thể liên hệ đại sứ quán địa phương, người của điện hạ đang đến! Bọn họ nhất định sẽ đến giúp đỡ!
Bọn ta sau nhiều lần bị ngăn chặn ở cửa khẩu hải quan, kinh động quốc hội, cao tầng bác bỏ yêu cầu truy bắt của bọn ta, nhưng điện hạ cũng vì vậy nhận được tin tức, âm thầm liên hệ bọn ta, lấy đi thiết bị định vị ngươi để lại cho bọn ta..."
Hạ Mộc đờ đẫn nhìn trực thăng trên bầu trời.
Phi cơ dẫn đầu mở cửa, Đại Nha và Đại Tây mặc quân phục của liên quân, hưng phấn nhìn Hạ Mộc hô to: "Hạ Mộc! Nha ca của ngươi đến rồi!"
Trong nháy mắt, mưa rơi tầm tả.
Hạ Mộc không nghe thấy hắn đang nói cái gì, chỉ là ngây ngốc nhếch môi, cả khuôn mặt nhăn thành một khối, không biết là cười hay là khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa, điên cuồng trút xuống.
" A!"
Cô phát ra tiếng hô tựa như gào khóc, một lần lại một lần, nhìn bầu trời điên cuồng gào thét.
Dang hai tay, nghênh đón nước mưa, hoặc là, nghênh đón thắng lợi cuối cùng!
—
Có quyền hạn truy nả tối cao của liên hiệp quốc, tội phạm thuận lợi bị áp giả về Phục Áo.
Hạ Thụy An ở địa phương điều dưỡng hai ngày, cạo đi râu mép, cắt tóc, vết thương do đạn trên cánh tay đã trải qua kiểm tra, cả người già đi rất nhiều so với mấy tháng trước.
Hạ Mộc đau lòng ba cô, ba cô lại rất lạc quan, trái lại còn an ủi cô.
" Có thể sống sót thấy nữ nhi bảo bối của chúng ta một người một ngựa tiêu diệt phạm tội, ta còn có cái gì oán giận?"
Hạ Thụy An ôm nữ nhi: "Ngươi cũng không biết, ta kiêu ngạo vì ngươi đến mức nào. Ngươi từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là niềm tự hào của ba mẹ, luôn mang đến cho ba mẹ đủ loại kinh hỉ, nhưng lần này, ngươi triệt để vượt qua tưởng tượng của ba, ngươi là một anh hùng!"
Dưới sự cổ vũ của ba, tâm tình của Hạ Mộc