Cô bỗng nhiên nhớ đến thực nghiệm theo như lời Giang Vũ nói, rõ ràng đã thương lượng sẽ làm cho Quyển Quyển lộ chân ngựa, lúc này mới không bao lâu, cô đã triệt để bị Quyển Quyển bắt ngược lại.
Giang Vũ rốt cuộc dự định làm gì đây?
Hạ Mộc hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Quyển Quyển: "Chúng ta vẫn nên quay về nhà hàng đi, tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng với mọi người rồi hãy đi."
Quyển Quyển tựa hồ muốn bác bỏ đề nghị của cô, nhưng lại khắc chế, cuối cùng chỉ nhẹ giọng trả lời: "Tùy ngươi."
Trở lại nhà hàng, không xác định Quyển Quyển có theo sau hay không, Hạ Mộc không yên lòng mà trở lại bàn tiệc.
" Hạ Mộc? Ngươi vừa rồi đã đi đâu vậy?" Học trưởng rất nhanh mắt sắc phát hiện ra cô.
Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười: "Vừa rồi ngươi quá hưng sư động chúng rồi, ta lên sân thượng né tránh một chút."
Học trưởng cảnh giác nhìn sau lưng cô một chút, không phát hiện nhân vật mục tiêu, vội vàng dán sát vào hỏi cô: "Điện hạ đâu?"
Hạ Mộc nhún nhún vai: "Có thể là đã sớm hồi cung rồi."
Học trưởng: "Tức giận?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Cũng không tức giận gì, Giang Vũ rốt cuộc bảo ngươi đến làm gì? Sẽ không phải chính là vì kích thích Quyển Quyển đi? Ta còn tưởng rằng có ý kiến gì hay..."
" Có thể thấy hiệu quả chính là ý kiến hay." Học trưởng giảo hoạt mỉm cười với cô: "Cảm giác nguy cơ là biện pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất kích phát dục vọng chiếm hữu của Địch Hách Lạp, phàm là trong lòng điện hạ vẫn xem ngươi là người của nàng, nhất định sẽ bản năng nghĩ cách quét dọn đối thủ xung quanh."
Hạ Mộc chau mày, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn gày bẫy để Quyển Quyển trở lại bên cạnh ta."
Học trưởng rất ngạc nhiên mà nhìn cô, dừng một lát, cẩn cẩn dực dực lên tiếng: "Trước khi đến, nghe Giang Vũ tiết lộ một ít chuyện của ngươi, ta cảm thấy rất khó tin, trên đời này cư nhiên còn có còn có omega tìm cách vứt bỏ vương trữ, ta không rõ không rõ lắm, còn tưởng rằng trước đây là ngươi không nhận rõ tình cảm, hiện tại xem ra, tình cảm của ngươi đối với điện hạ rất sâu sắc, vậy vì sao lại bày ra trò đùa lớn như vậy, diễn thay lòng đổi dạ? Loại chuyện này, mặc kệ là ai cũng rất dễ để lại bóng ma, huống hồ là gia cấp trọng sĩ diện như vương thất?"
Hạ Mộc cười khổ, vừa muốn trả lời, khách mời xung quanh bỗng nhiên đều đứng lên.
Cô quay đầu vừa nhìn, là đạo diễn đọc diễn văn, chuận bị tan tiệc. Hai người không thể làm gì khác hơn là trở lại cạnh bàn ăn, bưng ly rượu lên chúc mừng.
Học trưởng bưng ly rượu, lặng lẽ nói bên tai cô: "Ta đưa ngươi trở về đi, xe đậu không xa bên ngoài nhà hàng."
Hạ Mộc vốn định từ chối, rồi lại lo lắng ngồi xe của đoàn phim về nhà, sẽ bị phát hiện vết thương trên đầu gối, vì vậy thẳng thắn đáp ứng rồi: "Vậy làm phiền ngươi rồi."
Để tránh né ký giả, hai người vẫn là đi ra từ lối đi riêng dành cho nhân viên nhà hàng, nhân bóng đêm, một đường đi đến ven đường, tiến vào trong xe.
Học trưởng mở đèn bên trong xe, lấy điện thoại ra thông báo tình huống cho Giang Vũ, sau khi cúp máy, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Mộc: "Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? Được rồi, ta chính là rất hiếu kỳ, vì sao ngươi..."
Hạ Mộc cười một tiếng, nói tiếp: "Tìm đường chết? Ngươi cũng cảm thấy là ta tự tìm đường chết đúng không?"
Học trưởng xấu hổ mỉm cười: "Chuyện này, làm được xác thực rất không dễ dàng."
Hạ Mộc hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hồi ức: "Khi đó, trong nhà ta gặp phiền phức lớn, có lẽ ngươi cũng biết, truyền thông cũng đã đưa tin.
Có thể tất cả mọi người cảm thấy, khi đó, dựa vào vương trữ sẽ là một tuyển chọn càng thỏa đáng, lựa chọn một mình mạo hiểm, thoạt nhìn rất lỗ mãng, đối với Quyển Quyển khuyết thiếu tín nhiệm, thật ra không phải như thế..."
Hạ Mộc quay đầu nhìn về phía học trưởng, như là muốn đem nước đắng trong lòng tất cả đều trút ra ngoài: "Vương trữ trong mắt các ngươi, và Quyển Quyển trong mắt ta, là không giống nhau, dường như trong mắt cả thế giới vương trữ Phục Áo, sở hữu cấp SS, là vô địch, không gì làm không được, nhưng ở trong mắt ta lại không phải."
" Lần đầu tiên ta nhìn thấy Quyển Quyển, nàng vẫn còn là một tiểu hài tử xấu xa, bởi vì tâm lý cản trở, Quyển Quyển khi đó không thể bay được, sẽ khiếp đảm, sẽ yếu đuối, sẽ có đủ loại phiền não. Ở trong mắt ta, Quyển Quyển chính là một ấu tể bình thường, ta muốn bảo vệ nàng.
Sau đó nàng dần dần trưởng thành, thực sự trở nên không gì làm không được, ta đã cho rằng ta có thể yên tâm thoải mái mà ỷ lại vào nàng, trên thực tế căn bản không thể.
Nàng bởi vì ta chuyện của ta, bị phế trữ, thậm chí có nguy hiểm sinh mệnh, vì vậy, con người chôn vùi dưới đáy lòng của ta — ta của năm 13 tuổi, một lần nữa chiếm lấy tư duy, đã khống chế cơ thể của ta, nhắc nhở ta, Hạ Mộc, ngươi phải gách vác tất cả, bảo vệ người yêu của ngươi..."
Trong mắt học trưởng phản chiếu ánh đèn màu vàng nhạt, ánh mắt nhìn Hạ Mộc, từ kinh ngạc, chậm rãi hiện ra một tia kính nể, lát sau, hắn cười nói: "Ngươi muốn bảo vệ Địch Hách Lạp cấp SS?"
Hạ Mộc: "Có phải rất buồn cười hay không?"
Học trưởng lắc đầu: "Lợi hại a, học muội, trước đó xem tin tức về ngươi, lại nghe Giang Vũ nói đến chuyện của ngươi, ta vẫn tưởng tượng không ra ngươi là người như thế nào, vẫn luôn cảm thấy ngươi là may mắn phá án, may mắn được vương trữ nhìn trúng, hiện nay mới biết được, tất cả sợ rằng đều là đã định trước, ngươi là thực sự có năng lực."
Hạ Mộc cúi đầu, trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: "Trước đây ta hỏi Quyển Quyển vì sao thích ta, nàng nói vì ta xem nàng là một người bình thường, lúc đó ta không quá rõ ràng những lời này có ý gì, nhưng ta xác thực coi nàng là một người bình thường, một ấu tể cần được bảo vệ.
Ta cũng không phải không tin tưởng năng lực của nàng, còn đánh vỡ tất cả, nàng cảm thấy ta không quan tâm cảm thụ của nàng."
Học trưởng nhíu mày thở dài: "Vì sao ngươi không giải thích rõ với điện hạ? Điện hạ biết suy nghĩ của ngươi sao?"
Hạ Mộc ánh mắt lưu chuyển, hàng mi cong nhẹ khẽ run lên: "Nói thật ra.... Ta cũng không biết, mỗi lần vừa thấy Quyển Quyển, đầu óc của ta liền trống rỗng, nói gì làm gì cũng ngốc nghếch."
Học trưởng cười một tiếng, nâng