Tâm tình áp lực thời gian dài không được giải tỏa, cũng rất dễ giận chó đánh mèo người khác, cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang nhằm vào bản thân.
Tỷ như hiện nay, Hạ Mộc mở chiếc hộp trong túi giấy màu hồng nhạt, bên trong là một túi măng khô vị hải sản!
Cô Nàng cảm thấy alpha xa lạ tên Dung Hoan đang ác ý vui đùa, trong lúc tức giận, quyết định đem số số điện thoại của nàng liệt vào danh sách đen!
Ghê tởm!
Vẫn chưa kịp đưa vào danh sách đen, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa: "Hạ Mộc a."
Là giọng nói của mẹ cô, Hạ Mộc lập tức cất điện thoại, nằm trên giường giả vờ bệnh: "Chuyện gì?"
Tô Ngữ Mạt nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đi vào phòng: "Ngày mốt cùng mẹ đi ra ngoài được không?"
Hạ Mộc vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ trả lời: "Ta không có sức lực ra ngoài, các ngươi đi chơi đi."
" Là vương hậu gửi thư mời, mời gia đình chúng ta cùng đến hoàng cung."
Hạ Mộc bỗng nhiên mở mắt ra, xốc chăn lên nhìn mẹ cô: "Vương hậu? Nàng vì sao muốn mời chúng ta?"
" Đại khái là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai nhà chúng ta đi, bệ hạ cũng sẽ tham gia."
Hạ Mộc vội hỏi: "Vậy điện hạ thì sao?"
Tô Ngữ Mạt liếc xéo cô một cái: "Ngươi chỉ biết quan tâm quyển mao ấu tể kia!"
Hạ Mộc giống như được rót đầy sức sống, bỗng nhiên nhảy xuống giường, bắt đầu rửa mặt đắp mặt nạ, còn không quên gởi tin nhắn, đem tin tức tốt nói cho Giang Vũ biết.
" Vương hậu mời gia đình ta cùng ăn cơm, ta có thể gặp Quyển Quyển rồi!"
Rất nhanh, Giang Vũ trả lời: "Ngươi có lễ phục mới sao?"
Đáp án là không, vì vậy, Hạ Mộc đến lúc được Giang Vũ hẹn ra ngoài đi dạo phố liền liều mạng ra tiền.
Cô hôm nay được cho là 'tiểu phú bà', bởi vì số tiền nợ ba mẹ nhiều năm giao nộp, toàn bộ được trả về, còn có một số tiền bồi thường tương đối lớn, bất động sản cũng trở lại danh nghĩa của ba mẹ.
Tuy rằng tiền cũng đã trả vào tài khoản của ba mẹ, nhưng hai người nhất trí cho rằng số tiền này theo lý nên thuộc về nữ nhi thành công phá án, toàn bộ cũng giao cho cô quản lý.
Cho nên, Hạ Mộc dần dần bỏ quên mỹ đức cần kiệm, không hề âm thầm nhìn giá bán, coi trọng bộ nào thì thử bộ đó, cà thẻ cũng không chớp mắt.
Mua đủ quần áo phụ kiện, sắc trời gần như đã tối, Giang Vũ dẫn theo cô đến một quán ăn chuyên bán hải sản, ngay trên đường phố ẩm thực.
Quán ăn mặt tiền bán lộ thiên, đầu bếp vớt hải sản tươi sống lên, chế biến ngay trước mặt thực khách.
Cảnh tượng này tựa như đã từng nhìn thấy, Hạ Mộc nhớ đến mùa hè năm ngoái ở Ái Thần Đảo.
Cô và Quyển Quyển cũng là ngồi thế này cùng ăn các món chiên nướng.
Cô bị cay đến đôi môi sưng đỏ, hùng ấu tể vui vẻ chụp ảnh của cô.
Chỗ đáng sợ của thất tình, chính là sẽ cảm giác trong cuộc sống mỗi một hình ảnh đều giống như đã từng quen biết, cướp đi nhiệt huyết và ý trí lúc trẻ, đem thời gian kéo dài vô hạn.
Hạ Mộc hít mũi, tận cùng bi thống là thèm ăn, cô gọi một phần ăn ba người.
Giang Vũ vừa định nhắc nhở cô 'phần ba người ăn' Hai người ăn không hết, không nghĩ tới Hạ Mộc bỗng nhiên quay đầu lại hỏi nàng: "Ngươi muốn gọi món gì? Để ta gọi."
Giang Vũ: "..."
Cho nên nói, phần ăn ba người đó, ngài là dự định một mình giải quyết?
Ai nói cho nàng biết thú nhân tộc mèo khẩu phần đặc biệt ít?
Thật ra, Hạ Mộc cũng chỉ có một bụng hùng tâm tráng trí, đến khi hải sản lên bàn, mới vừa ăn một phần đã bị cay đến nước mắt nước mũi bay đầy trời.
Giang Vũ vội vàng đứng dậy, mua nước ngọt cho cô, khi trở về mới phát hiện, Hạ Mộc đang ôm khăn giấy, lén lút lau nước mắt.
Thì ra, cô cũng không phải bị cay đến chảy nước mắt, chỉ là muốn mượn việc này để ngụy trang, che giấu sự yếu đuối của bản thân.
Giang Vũ đem nước ngọt đặt trên bàn, nâng tay ôm vai Hạ Mộc.
Vừa ôm mới phát hiện, Hạ Mộc gầy đi rất nhiều, không biết nửa tháng nay đã bị dằn vặt khổ sở thế nào.
" Ngươi muốn ta phải nói ngươi thế nào đây?" Giang Vũ kéo khăn giấy, lau má cô, cười khổ: "Đừng khóc nữa, tiểu thư đồng của ta, ta có phần thưởng."
Hạ Mộc bỗng nhiên sững sốt, trợn to mắt ngẩng đầu nhìn Giang Vũ.
Đại khái là chưa từng xa nhau quá lâu, đôi mắt phương đen kịt của Giang Vũ ôn nhu nhìn cô, dường như không khác với mười năm trước, có lẽ chính là dáng vẻ mà cô ái mộ lúc trẻ.
Tiểu thư đồng?
Giang Vũ dĩ nhiên còn nhớ rõ vai diễn của cô trong kịch bản năm đó, nhưng Hạ Mộc lại chỉ nhớ rõ, bản thân là tiểu thư đồng của Quyển Quyển.
Bầu không khí trong nháy mắt rơi vào vi diệu trầm mặc.
Tựa hồ để không làm Hạ Mộc xấu hổ, Giang Vũ phá vỡ trầm mặc, thần sắc nghiêm túc mà lên tiếng: "Còn nhớ rõ sao? Học kỳ đầu tiên ngươi lên cao nhị, cuộc thi tháng thành tích không tốt lắm, một mình chạy đến sân thể theo phía sau trường học mà khóc lớn, cũng may ta đang huấn luyện trên sân, nửa đường nhặt ngươi về nhà."
Hạ Mộc sững sốt, đôi mắt mèo màu hổ phách do dự lưu chuyển, tựa hồ có chút lo lắng, cô lo lắng Giang Vũ nói ra lời gì đó khiến cô khó có thể đối mặt.
Cuộc thi tháng đầu tiên năm cao nhị?
Ký ức này quá vụn vặt, mỗi một tấc ký ức Hạ Mộc khắc sâu trong linh hồn đều là Quyển Quyển lưu lại, tất cả những chuyện khác đều không rõ nữa.
Giang Vũ thần sắc ưu thương mỉm cười, cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh buông xuống, tựa như tơ lụa sáng bóng rạng rỡ.
" Ngươi lúc đó hàm hồ cùng ta nói rất nhiều việc, ngươi nói ngươi đặc biệt sùng bái tổ tiên Giang gia bọn ta, đặc biệt là vị nữ đế tên Giang Trầm Nguyệt."
Hạ Mộc có chút khẩn trương nhỏ giọng trả lời: "Ta nhớ không rõ nữa."
Giang Vũ khẽ cười một tiếng: "Ngươi khi đó nói, nếu như Giang Trầm Nguyệt không gặp phải Cố Sanh, nhất định là một kẻ đa tình lưu hoa luyến điệp, bởi vì nàng không tìm được ai giống như Cố Sanh, một người