Sau khi tắt màn hình chiếu, Đoạn Khuynh Trạch không nói lời nào mà nằm xuống.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn chằm chằm chồng nàng, thấp giọng nói: "Ngươi chẳng lẽ không định làm chút gì, để nhà trường đâm lao phải theo lao như vậy sao?"
" Ngươi nghĩ ta nên làm như thế nào?" Đoạn Khuynh Trạch nhìn về phía vợ mình: "Vai diễn đã xác định, chẳng lẽ để cho bọn họ thay đổi người? Tiểu cô nương Tần gia mới hơn mười tuổi, làm sao chịu được loại đả kích này?"
"Loại cạnh tranh không công bằng này, lẽ nào không phải đang đả kích Hạ Mộc? Nàng cũng mới hơn mười tuổi a!" Giang Ly vặn sáng đèn đầu giường, thề không bỏ qua tranh luận: "Tập luyện vừa mới bắt đầu, đổi vai là rất bình thường, thừa dịp tất cả mọi người còn không bỏ ra nhiều tâm huyết, đúng lúc sửa chữa sai lầm, mới đúng cách làm sáng suốt."
* * * * *
Hạ Mộc và em gái không ngừng lật xem bình luận của cư dân mạng dưới Weibo của vương hậu, mãi đến hơn nửa đêm, Hạ Đóa Đóa nằm ngủ trên giường nhưng cô vẫn không thể ngủ được.
Cư dân mạng dưới Weibo của vương hậu biểu hiện ôn hòa rất nhiều, nhưng vẫn có người uyển chuyển đặt nghi vấn, trong ngữ khí đều là công khai lên án miêu nữ.
Hồn hồn ngạc ngạc chờ đến trời sáng, cứ theo lẻ thường rời giường ăn điểm tâm.
"Hai người các con sắc mặt không tốt lắm."
Trên bàn cơm, hai chị em thất hồn lạc phách, nhất cử nhất động chạy không khỏi sự quan sát sắc bén của ba các nàng.
Hạ Đóa Đóa tối hôm qua chấn kinh không nhẹ, tất nhiên là ước gì đem sự tình nói ra, xin ba mẹ giúp đỡ.
Nàng không kịp chờ đợi nhìn về phía chị gái, lại bị Hạ Mộc mắt thâm quần dùng ánh mắt uy hiếp, ngăn chặn dục vọng muốn nói hết của nàng.
" Tối hôm qua chúng con trò chuyện đến khuya." Hạ Mộc hời hợt trả lời, trong lòng chỉ cầu khẩn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, không muốn để cho ba mẹ cảm thấy cô ở lại trường học này sẽ gây ra phiền phức.
Trên đường đến trạm xe bus của trường, luôn có loại ảo giác, cảm giác người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm.
Mà trong lòng nàng cô lại hiểu rõ, ảnh chụp trên Weibo độ phân giải rất thấp, căn bản không phải lf người xa lạ có thể dựa vào tấm ảnh đó mà dễ dàng nhận ra cô.
Hơn nữa Weibo bịa đặt kia chỉ tồn tại hơn hai giờ, người nhìn thấy bất quá cũng hơn mấy vạn, phân tán ở các nơi trên toàn quốc, hơn nữa phần lớn cư dân mạng đã tin lời thanh minh của vương hậu.
Cho nên, Hạ Mộc bước vào trường học, cũng không gây nên sóng to gió lớn như trong tưởng tượng.
Tề Lỗi ngồi cùng bàn vẫn giống như thường ngày, sớm tự học mượn bài tập của cô để sao chép.
Sau khi tan lớp, đề tài các khuê mật nói chuyện phiếm vẫn giống như thường ngày.
Hạ Mộc rốt cuộc thở dài một hơi, thần kinh buộc chặt thư giản xuống.
Buổi chiều sau tết thứ hai, cô lập tức chạy đến hội trường luyện tập.
Vừa tiến vào hậu trường, Hạ Mộc rốt cuộc gặp được 'người biết chuyện' thứ nhất.
" Ngày hôm qua trong Weibo, người trong ảnh có phải là ngươi hay không!" Giang Mị vì hỏi ra những lời này, đã đợi một ngày một đêm, tâm tình có chút kích động.
" Xin lỗi, ta không muốn thảo luận chuyện này." Hạ Mộc nặn ra một nụ cười gượng ép, thật sự không muốn công khai chi tết về chuyện này.
" Chột dạ?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Tần Giai Tú: "Vương hậu tự mình đứng ra thanh minh thay ngươi, mặt mũi của ngươi thật là không nhỏ, đáng tiếc tất cả mọi người có sự phán đoán của mình, mắt thấy là thật, đừng hy vọng may mắn qua ải."
Hạ Mộc xoay người, nhíu mày nhìn về phía Tần Giai Tú — Weibo kia, tuyệt đối thoát không khỏi liên quan với người trước mắt.
" Chân tướng của sự việc, trong lòng mọi người đều rõ ràng." Hạ Mộc cố ý nói lời ngoan độc: "Người đăng bài viết kia, đang bị cảnh sát điều tra, bịa đặt là phạm pháp, vương hậu nhất định sẽ không dung túng kẻ đó."
" Phải không?" Tần Giai Tú tựa hồ định liệu trước: "Truy xét được rồi cũng đừng quên cho ta biết một tiếng, ta ngược lại muốn nhìn một chút vị anh hùng phía sau màn dám vạch trần hành vi phạm tội của ác nhân, xem đến tột cùng đó là ai."
Thái độ bình thản ung dung của nàng cũng không giống giả bộ, Tần Giai Tú tựa hồ tin chắc bản thân sẽ không bị liên lụy.
Hạ Mộc có chút thất vọng, người đăng bài viết kia, có thể chỉ là bị Tần Giai Tú sai khiến, mà không phải là bản thân nàng.
Chỉ có chiều thứ năm và thứ bảy, Trứng Cuốn điện hạ mới có thể tham gia tập luyện, hôm nay hội trường vắng lạnh không ít, hiệu suất diễn tập đã có phần tăng lên.
Chín giờ tối mới kết thúc buổi tập, sáu giờ phát cơm, Hạ Mộc và Giang Mị đứng xếp hàng, tất cả như bình thường.
Nhưng mà, ngay lúc Hạ Mộc tiếp nhận cơm hộp, một thân ảnh cấp tốc đi lướt qua cô.
Giọng nói lạnh như băng trầm thấp vang lên bên tai cô: "Sau khi kết thúc buổi tập, đến phòng hóa trang gian cuối cùng, bọn ta có chuyện tìm ngươi, dám chạy nhất định phải chết."
Hạ Mộc cặp mắt trợn to, trong lòng chấn động.
Nên tới, quả nhiên vẫn phải tới.
Tâm tình vẫn không ức chế được sợ hãi, ngón tay cầm hộp cơm gần như muốn bấm thủng vỏ hộp, Hạ Mộc lấy dũng khí, giương mắt