" Đi thôi, chỉ nhảy một bài." Giang Vũ khó có được hiếm khi tựa như làm nũng mà khẩn cầu: "Cũng sắp kết thúc rồi, ta cũng không muốn cả buổi tiệc cũng chỉ ngồi nói chuyện phiếm."
Hạ Mộc khó xử, nâng tay cắm cây trâm trên búi tóc vào sâu hơn, hận không thể đem nó toàn bộ cắm hết vào trong tóc, cô xấu hổ thấp giọng trả lời: "Ta không biết nhảy."
Giang Vũ cong khóe môi: "Đúng lúc gần đây ta bỗng nhiên muốn tìm một đệ tử chân truyền, đem một thân vũ nghệ của ta truyền thụ cho nàng, ngươi gặp may mắn rồi."
Hạ Mộc bật cười, liếc trắng nàng một cái, xem như cam chịu.
Giang Vũ đứng lên, đưa tay đén trước mặt cô.
Hạ Mộc được kéo đứng lên, mới vừa xoay người lại đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, từ trong đám người đang nhẹ nhàng khởi vũ mà bước ra.
Đôi tử đồng kia cùng Hạ Mộc bốn mắt nhìn nhau.
Gần hai giây sững sốt, Hạ Mộc theo bản năng rút tay ra khỏi tay Giang Vũ, vô thức nâng tay muốn nhổ cây trâm trên đầu xuống.
Giữa đường lại ý thức được, hành động của cô là giấu đầu hở đuôi, vì vậy đầu ngón tay muốn buông xuống lại không buông xuống treo ở bên cạnh trầm cài tóc...
Động tác tự lừa dối mình, không lừa dối được người này trái lại hấp dẫn ánh mắt của Đoạn Tử Đồng.
Vì vậy, trong nháy mắt chạm mặt, trong không khí cũng đã phát ra mùi thuốc súng.
" Quyển Quyển..." Hạ Mộc thất thố muốn tiến lên giải thích, Giang Vũ lại bỗng nhiên dán sát bên tai cô, thấp giọng nói: "Vừa rồi không phải ngươi còn nói sẽ không để ý đến nàng sao?"
Hạ Mộc lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ đến vừa rồi Quyển Quyển cười nhạo cô ngu ngốc, ánh mắt nhất thời trở nên oán khí tận trời.
" Đi thôi." Giang Vũ lại lần nữa vươn tay.
Hạ Mộc cúi đầu do dự chốc lát, giương mắt âm thầm nhìn vị trí cách vài bước — Trứng Cuốn điện hạ vẻ mặt giống như 'một trăm thùng bánh pudding bị cướp đoạt'.
Hạ Mộc vẫn cố lấy dũng khí, cùng Giang Vũ tiến ra sân nhảy.
Hạ Mộc muốn lách một vòng lớn để tránh chạm mặt, nhưng Giang Vũ như là như là cố ý, lôi kéo cô trực tiếp đi ngang qua Đoạn Tử Đồng, còn nhìn như lịch sự kì thực là khiêu khích mà gật đầu với điện hạ.
Cũng chính là trong nháy mắt như vậy, Hạ Mộc cảm nhận được một cổ chiến đấu tin tức tố kéo đến từ trước mặt.
Cô hốt hoảng liếc mắt nhìn Quyển Quyển, phát hiện đôi tử đồng kia hiếm khi lại dựng thẳng.
Điều này làm cho cô nhớ đến năm ngoái lúc ở Ba Lan Đảo — con cá sấu kia năm lần bảy lượt kéo Quyển Quyển xuống đáy biển, dẫn đến Quyển Quyển cuối cùng bộc phát ra bản năng sinh tồn.
Địch Hách Lạp không giống mèo tai cong các cô, dựng thẳng đồng tử cũng không phải để che ánh sáng, mà là để chuẩn xác theo dõi con mồi lúc bay lượn trên cao.
Rất hiển nhiên, Giang Vũ lúc này đã thành đối tượng bị đôi tử đồng kia tập trung quan sát.
" Ngô..."
Các omega đang khiêu vũ xung quanh bỗng nhiên phát sinh trận trận kinh hô.
Omega đối với chiến đấu tin tức tố của alpha cũng không sợ hãi, trái lại có thể bằng vào chất lượng của tin tức tố, phán đoán thực lực của đối phương.
Ở thời kì viễn cổ, trước khi hai alpha quyết đấu, omega thông thường có thể thông qua chiến đấu tin tức tố, trước một bước phán đoán ra ai là đối tượng bản thân ái mộ.
Xuất phát từ bản năng sinh dục hậu đại ưu tú hơn, chiến đấu tin tức tố cấp cao, gần như có thể thúc đẩy omega động tình, tuy rằng hiệu quả không bằng tin tức tố của omega đối với alpha, nhưng thực sự làm cho người ta khó có thể quên.
Cho nên, lúc Hạ Mộc cảm giác tuyến thể của bản thân có chút ngứa ngáy, lại chợt nghe thấy xung quanh không ngừng truyền đến từng đợt kinh hô.
Các omega bị nhiễu loạn tâm trí bắt đầu không tự chủ được nhảy sai, cuối cùng đều dừng bước, nhìn về phía phát ra chiến đấu tin tức tố.
"Khụ, không có việc gì đi? Ta cùng ngươi lên sân thượng hóng gió đi?" Các alpha ở xung quanh vẻ mặt xấu hổ, nỗ lực dẫn omega của mình rời khỏi chốn thị phi.
Bầu không khí khẩn trương, Hạ Mộc thấy Giang Vũ tựa hồ còn có dự định thị uy, vội vàng đẩy cánh tay nàng xuống, lập tức đẩy nàng vào sân nhảy, dùng thân thể của chính mình ngăn trở ánh mắt của Quyển Quyển, để tránh hai người phát sinh xung đột.
Quyển Quyển khẽ nghiêng đầu, đôi đồng tử dựng thẳng từ trên mặt Hạ Mộc, chuyển dời đến cây trâm đính lông vũ trên đầu cô, cuối cùng lại trở xuống mặt cô.
Hạ Mộc vô cùng hoảng hốt, tuy rằng cô có thể ở trước mặt mọi người vỗ ngực nói bản thân một chút cũng không e ngại Địch Hách Lạp, nhưng trên thực tế, lúc hùng ấu tể thật sự tức giận, là một chuyện rất đáng sợ.
Chủng tộc ăn thịt nằm ở đầu chuỗi thức ăn, tất cả thiên địch của chủng tộc, đối với cô mà nói chính là cảm giác sợ hãi từ bản năng, đã sớm khắc vào vào trong gen.
Điều này thật không công bằng, Hạ Mộc thầm nghĩ, vì vậy dự định trừng Quyển Quyển một cái đến thị uy.
Nhưng ánh mắt mới vừa vừa tiếp xúc đôi tử đồng dựng thẳng vào trạng thái chiến đấu kia, Hạ Mộc lập tức bại trận, thiếu chút nữa sợ đến lui vào khuỷu tay Giang Vũ.
Cuối cùng cô an phận theo sát Giang Vũ đi vào sân nhảy, nghiêng người, dùng khóe mắt nhìn về phía Quyển Quyển.
Điện hạ cư nhiên vẫn nhẫn nhịn, một tiếng cũng không nói, dời mắt khỏi Hạ Mộc, nhìn lướt qua mọi nơi, cuối cùng nhấc đôi chân dài, đi đến bên cạnh một nam khách mặc áo khoác màu xám, hỏi hắn: "Có muốn cùng ta nhảy một điệu không?"
Xung quanh chỉ một thoáng bộc phát ra một trận tán thán.
Nam khách kia giống như trúng giải đặc biệt, hai tay che miệng, khó có thể tin mà nhìn về phía tiểu vương trữ.
" Ta sao?" Hắn vội vàng quay đầu cúc cung xin lỗi bạn nhảy của mình, lập tức không chút do dự chạy đến trước mặt điện hạ.
" Vậy thực sự là quá vinh hạnh rồi! Điện hạ, ta dĩ nhiên nguyện ý!" Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân khép chặt, tận lực khiến cái mông có vẻ cong hơn nữa.
Các omega xung quanh thần sắc trầm xuống, vốn cũng cho rằng điện hạ hiện tại không có tâm tình khiêu vũ, không nghĩ đến lúc sắp kết thục buổi tiệc lại chọn một bạn nhảy.
Đây tính là cái gì?
Một đám người đỏ mắt nhìn người may mắn kia.
Hắn tướng mạo thông thường, chỉ là cái mông coi như rất cong, alpha quả là đều thích thứ này, nhưng cũng không nhất định có thể chỉ là bởi vì hắn đúng lúc cách điện hạ tương đối gần mà thôi.
Nam khách nâng cằm dùng tư thái của kẻ chiến thắng đáp lại những ánh mắt đố kị xung quanh, trên mặt dường như in bốn chữ 'sủng quan hậu cung'.
Không nhìn nổi nữa!
Hạ Mộc túm lấy Giang Vũ chạy vào giữa sàn nhảy, làm như không thấy!
Cũng may vũ hội đã sắp kết thục, Hạ Mộc nghẹn lấy lửa giận nhảy hơn hai mươi phút, cuối