" Bạn gái cũ?" Thần kinh mẫn cảm của các đồng sự bị khơi dậy, hưng phấn đến cực điểm mà vây quanh vương trữ: "Nói vậy là hiện tại không có bạn gái sao? Điện hạ thích người yêu tiếp theo là loại hình như thế nào?"
'Bạn gái cũ ngốc nghếch' Hạ Mộc nổi giận, một bước chen vào đoàn người, từ trong tay Đoạn Tử Đồng nhận lấy thẻ tín dụng, đồng thời cũng đoạt lấy bóp da, lẩm bẩm: "Ta không cần thẻ, chỉ cần tiền mặt!"
Hạ Mộc cúi đầu quan sát bóp da của Quyển Quyển, màu tím diên vĩ, ở giữa có một khóa kéo bằng bạch kim, bóp da thủ công thiết kế nhỏ gọn, mở ra có thể thấy khóa kéo bạch kim, bóp da tựa hồ không có tiền lẻ, tờ một trăm tệ tiền mặt cũng không có, chỉ có vài tờ tiền giá trị lớn.
Hạ Mộc đếm thử, tiền mặt chỉ có ba tờ một nghìn tệ, trong ngăn nhỏ còn có thẻ tín dụng, thân thẻ màu đen, góc trên bên trái có hình quả địa cầu.
Tấm thẻ này Hạ Mộc đã thấy trên mạng, là thần thẻ có thể mua máy bay trong truyền thuyết....
Hạ Mộc vô thức nhìn tấm thẻ vừa rồi Quyển Quyển đưa cho cô — tựa hồ là thẻ của một ngân hàng tư nhân, dĩ nhiên cũng không phải là không hạn mức, thực tế hạn mức khoảng chừng hơn trăm vạn.
Tuy rằng tấm thẻ kia coi như là tượng trưng của thân phận, nhưng không phải cùng một cấp bậc với tấm thẻ màu đen trong bóp.
Lần đầu tiên sờ vào ví tiền của hoàng thất, có cảm giác đại khai nhãn giới.
Hạ Mộc rất hối hận trước khi trở thành 'bạn gái cũ', không lục lọi bóp da của Quyển Quyển, hiện tại nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Cô lấy tấm thẻ đen ra tỉ mỉ quan sát, còn không quên nhìn Quyển Quyển một cái.
Các đồng sự còn đang nhiệt tình 'phỏng vấn'.
" Điện hạ ta rất thích nhân vật phản diện ngươi diễn! Bất quá... Người như vậy trong hiện thực, có vẻ quá âm u, vẫn là vị vương trữ Thi Tầm diễn tương đối khả ái, điện hạ cảm thấy hai vai diễn này, vai nào gần với ngài hơn?"
Trợ lý cảnh quan hai mắt mạo sao, chờ đợi câu trả lời.
Hàng mi dài của Đoạn Tử Đồng nhẹ nhàng buông xuống, mặt không biểu tình mà trả lời: "Điện ảnh chỉ là điện ảnh."
" Ngài là nói không nhân vật nào giống ngài sao!"
" Điện hạ điện hạ! Trên mạng đồn đãi nói ngài thích ăn đồ ngọt..."
...
Trong một mảnh ầm ĩ, Hạ Mộc vong tình mà sờ xong hai tấm thẻ, lại cẩn cẩn dực dực nhét lại vào trong bóp, khóe mắt lại thoáng nhìn qua một ngăn khác, lộ ra một góc giấy ép, tựa hồ là ảnh chụp của ai đó.
Đôi mắt mèo màu hổ phách chợt lóe tinh quang!
Hạ Mộc càng hiếu kỳ đối với việc hùng ấu tể 'kim ốc tàng ảnh chụp', lập tức âm thầm nhìn lên, thấy Đoạn Tử Đồng còn đang trả lời vấn đề của các đồng sự, nhất thời vui mừng lấy tấm ảnh ra xem.
Đây là....
Trong lòng Hạ Mộc đầu tiên là chấn động, cô cho rằng trong ảnh là một cô gái xa lạ.
Định thần nhìn kỹ mới phát hiện, trong ảnh, cô gái mặc áo lông màu tím rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường, đang dùng máy sấy thổi khô tóc.
Đây là ảnh chụp lúc cô đang ở Ba Lan Đảo!
Áo lông của mặc là của Quyển Quyển, là từ trong tủ áo ở phòng ngủ lấy ra.
Vốn dĩ là kiểu áo khoác rộng, mặc trên thân thể mảnh mai của Hạ Mộc, lại càng có vẻ to lớn.
Trong phòng ngủ có bồn tắm, mỗi lần tắm rửa xong, cô thích trực tiếp khoác áo lông của hùng ấu tể, bởi vì khoan khoái dễ chịu hơn mặc áo choàng, còn có thể vừa vặn che đến nửa đùi.
Nhưng, cô không hề mặc thành như vậy xuất hiện trước mặt hùng ấu tể! Tuyệt đối không có!
Cư nhiên dám chụp lén cô!
Hạ Mộc cực kỳ phẫn nộ, tuy rằng hình ảnh của cô hùng ấu tể đại khái có hơn sáu bảy trăm tấm, nhưng khác nhau chính là, kỹ thuật chụp ảnh của cô caoa hơn hùng ấu tể một vạn lần!
Ảnh cô chụp, tùy tiện lấy bất cứ tấm nào đều là khuôn mặt tỉ lệ hoàn mỹ!
Không cần chỉnh sửa cũng có thể trực tiếp làm ảnh bìa tạp chí quốc tế!
Dĩ nhiên, cũng có thể thân là vương trữ bản thân có điều kiện tốt, không cần chụp ảnh có kỹ thuật, nhưng điều kiện của Hạ Mộc cũng không kém, dù thế nào cũng không thể chụp xấu đến như thế!
Trong ảnh Hạ Mộc ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu sấy tóc, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt tựa như ma nữ, tay phải cầm máy sấy, đôi mắt vẫn nhắm chặt, không hề có mỹ cảm gì đáng nói!
Hạ Mộc trong lòng rỉ máu!
Rốt cuộc là loại thẩm mỹ kỳ hoặc gì, mới khiến hùng ấu tể cất giấu tấm ảnh xấu xí này như bảo bối?
Còn ép nhựa! Sao ngươi không mang đi giác vàng! Tấm ảnh xấu xí như vậy có cái gì đáng cất giữ?
Tỉnh táo lại tỉ mỉ phân tích, cuối cùng Hạ Mộc tìm được một manh mối.
Đại khái là bởi vì cô mặc áo lông của hùng ấu tể.
Dù sao với chứng bệnh ấu trĩ nghiêm trọng của hùng ấu tể, thấy cô mặc quần áo của nàng, sản sinh cảm giác tự hào mạc danh kỳ diệu nào đó cũng không chừng.
Mặt khác, thân là vương trữ, gánh nặng uy nghiêm của điện hạ tương đối nặng, lúc chụp lén, tâm tình đại khái tương đối khẩn trương, cho nên nhân lúc Hạ Mộc nhắm mắt mới chụp một tấm, nên cũng chỉ có thể chụp được thế nào thì chấp nhận thế đó.
Kết quả cuối cùng là tấm ảnh xấu xí này, cũng bao hàm vô hạn chua xót cùng bất đắc dĩ của Trứng Cuốn điện hạ.
Hạ Mộc thống khổ che mặt, không bao lâu, cô quyết định tiêu hủy tấm ảnh xấu xí, lúc rảnh rỗi chụp một tấm thật đẹp, lại ép nhựa nhét trở lại, đổi đi tấm này.
Tâm ý đã định, cô cảnh giác trộm liếc hùng ấu tể một cái, thấy đối phương hoàn toàn không phát hiện động tĩnh bên này, lập tức 'xẹt' một tiếng, rút tấm ảnh ra, nhanh như thiểm điện mà nhét vào túi quần của mình, tim đập như trống!
Hạ Mộc mặt không đổi sắc lại rút ra tiền mặt, sau đó tiến lên một bước, nâng tay lắc lư tờ tiền trước mặt điện hạ, trấn định lên tiếng: "Ta mượn một nghìn trước, trở lại sẽ trả lại cho ngươi."
Đoạn Tử Đồng đang nghiêng đầu nhìn một nữ cảnh đang đặt câu hỏi, nghe vậy đầu cũng không quay lại, cũng không nâng tay nhận lấy bóp tiền, chỉ trầm giọng nói: "Thả lại đi."
Hạ Mộc mở to hai mắt, chột dạ nhìn sườn mặt của điện hạ, cố gắng trấn định: "Thả lại cái gì? Ta không cần thẻ tín dụng, mượn mượn trước một nghìn tiền mặt là được rồi."
Đoạn Tử Đồng hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Hạ Mộc nhất thời giật mình, đôi tử đồng kia mang theo tính uy hiếp trời sinh, lúc rút đi phong độ, khiến cô có cảm giác run sợ như bị thiên địch quan sát.
"Nhường đường." Đoạn Tử Đồng nâng tay đẩy hai người đang che khuất Hạ Mộc, nhấc đôi chân dài từng bước đi đến trước mặt Hạ Mộc, rũ mắt nhìn túi quần cô cất giấu ảnh chụp, sau đó cúi đầu, dán sát bên tai cô: "Trả lại cho ta, Hạ Mộc, ở đây nhiều người, không nên gây chuyện."
Trong lòng Hạ Mộc bắt đầu kinh hoàng, đỏ mặt nhỏ giọng cả giận nói: "Đó là thứ của ta! Ngươi giấu ở bóp còn dám