" Dù sao, nàng phải chờ ta đến mười lăm tuổi, rất khổ cực."
Màn ảnh liên tục lay động, nụ cười của Trứng Cuốn điện hạ mang theo tự giễu mà tuyệt vọng: "Nàng nhất định không phải cam tâm tình nguyện."
Xem đến nơi đây, vương hậu rút ra khăn giấy lau nước mũi, khóc thút thít nghẹn ngào lau nước mắt.
Trên sô pha cạnh cửa sổ phòng ngủ, quốc vương chép miệng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đứng dậy, muốn đi tắt video thê tử đang xem.
" Ai ai! Ngươi làm gì vậy! Người ta đang xem a!" Vương hậu bật người đứng dậy ngăn móng vuốt của hắn.
Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày nhìn kỹ thê tử: "Ngươi đã xem tám trăm lần còn khóc, có chịu để yên hay không? Có cái gì đáng thương tâm?"
" Ngươi biết cái gì?" Vương hậu lau khô nước mắt: "Lãng mạn biết mấy a! Ngươi cũng không thầm mến ta từ nhỏ!"
"Vậy ta cũng phải quen biết ngươi từ nhỏ a! Nếu ta sớm quen biết ngươi, không chừng mới ra sinh ra đã biết gọi tên của ngươi rồi."
Vương hậu cười một tiếng, cho hắn một cái liếc xéo: "Mới ra sinh ra đã biết gọi? Ngươi là thiên thần đầu thai sao? Gọi thế nào? Ngươi phải gọi ta là gì?"
" Mẹ..." Vào một thời điểm rất không thỏa đáng, nhị điện hạ đang bò trên thảm bỗng nhiên to rõ lên tiếng gọi: "Mẹ!"
Vương hậu sửng sốt một giây, ngửa đầu cười ha hả.
"..." Quốc vương ngồi xổm xuống ôm tiểu khổng tước nhà mình lên, đem thân thể nàng chuyển một vòng: "Gọi như thế sẽ rối loạn bối phận, liên quan gì đến ngươi, mau bò đi."
Hắn đứng thẳng dậy, thấy thê tử vẫn cười đến hơi trên không tiếp hơi dưới, Đoạn Khuynh Trạch yếu ớt giội nước lã nàng: "Nói đến bối phận, xem Đồng Đồng của chúng ta cùng Tiểu Hạ suốt ngày dính lấy nhau, không chừng sang năm chúng ta đã có thể lên chức rồi, bế cháu nội."
Vương hậu tiếng cười đột nhiên đình chỉ, như bị sét đánh nhìn về phía trượng phu: "Chuyện này không thể gấp được!"
Đoạn Khuynh Trạch nhún nhún vai, biểu thị mình cũng không thể khống chế.
Vương hậu còn không chuẩn bị tâm lý làm bà nội, huống hồ Đồng Đồng còn chưa đến tuổi kết hôn.
Vương hậu lập tức bật dậy, phân phó hạ nhân ôm lấy hài tử, cùng nhau đi ra cửa.
Thời gian này, Hạ Mộc vừa tan tầm, nếu không phải cùng Đồng Đồng ở trong hoa viên thì chính là đang ở hoa phòng trên của hoàng cung dính lấy nhau.
Vương hậu xách váy lên lầu, xa xa nhìn thấy hoa phòng mở cửa, tiếng cười nói truyền đến, nàng rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, nghe bên trong nói chuyện.
" Vì sao hắn lại có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường ~" Hạ Mộc ngữ khí mềm mại, giống như làm nũng, hoặc như là đang khẩn cầu Đoạn Tử Đồng.
Vương hậu đứng ở trước cửa phòng, xuyên qua hoa cỏ, nhìn về phía nhà kính tràn ngập ánh dương quang và thảm thực vật.
Hai hài tử ngồi trên một chiếc xích du bệnh bằng trúc.
Đoạn Tử Đồng hai chân bắt chéo, dáng ngồi thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích, Hạ Mộc cả người uể oải tựa vào bên cạnh Quyển Quyển, bĩu môi lẩm bẩm: "Ngươi nói nha!"
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh hình cung, lông mi nhiễm một tầng vàng óng, đôi mắt hoa đào trong suốt vẫn sâu thẳm lành lạnh, dùng ngữ khí bất cận nhân tình hờ hững lên tiếng: "Điều kiện tiền đề tìm ta giúp đỡ phá án, ngươi trước tiên cân nhắc xem có thể chấp nhận hay không, ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn, đừng nói với ta đợi buổi tối rồi hãy nói."
Hạ Mộc nóng nảy, gắng sức đẩy vai hùng ấu tể: "Không thể! Ai bảo ngươi tối qua làm ta bị đau! Đêm nay không được!"
" Vậy nữa nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu."
Hạ Mộc lắc lắc thân thể bĩu môi: "Ta không...."
Trứng Cuốn điện hạ mắt sáng như đuốc, trốn tránh hành vi phạm tội của mình tối qua, ngược lại đè thấp giọng nói đe doạ con mèo ngốc: "Ta nghe nói, vụ án này sắp hết thời hạn truy tố rồi."
"..." Hạ Mộc cắn môi, đôi mắt mèo trợn tròn, chăm chú nhìn hùng ấu tể, rốt cuộc vẫn lui một bước, thấp giọng hỏi: "Nếu như ta đáp ứng, vạn nhất ngươi không điều tra được thì làm sao bây giờ?"
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Con mèo ngốc chính nghĩa cùng hùng ấu tể tà ác tiến hành tranh đấu....
Quyển Quyển tự tin nhếch khóe môi: "Chứng cứ vắng mặt của hắn là thật, nhân viên cảnh sát lấy khẩu cung đối với cũng không có thành kiến, hơn nữa, hành vi phạm tội thực sự của hắn, tuyệt đối không chỉ phán tám năm tù."
Đoạn Tử Đồng nói ra một loạt đầu mối dụ dỗ con mèo ngốc, lại cúi đầu gần kề khuôn mặt của nàng, nheo đôi mắt lại, thần sắc ngữ khí hết sức mị hoặc – "những vụ án chưa phá được trong cục của ngươi, chí ít có hai vụ liên quan đến hắn."
" Hai vụ nào!" Hạ Mộc nhất thời nhiệt huyết sôi trào, bị dụ dỗ đến nước bọt đều nhanh chảy ra!
Hùng ấu tể cười càng thêm phúc hắc....
A a a a a!
Hạ Mộc giơ cờ trắng đầu hàng: "Ta đáp ứng ta đáp ứng ta đáp ứng! Ngươi mau nói cho ta biết ngươi có manh mối gì!"
Vương hậu đang nghe trộm không nén được cảm giác lo nghĩ – đáp ứng cái gì? Sẽ không phải là đáp ứng mang thai đi!
" Rầm" một tiếng.
Hai người trong phòng đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy vương hậu mở cửa bước vào, phía sau còn có nữ phó đang ôm hài tử.
Hạ Mộc vội vã nhảy xuống khỏi xích đu, tất cung tất kính cúc cung vấn an.
Đoạn Tử Đồng thấy nàng đứng dậy, cũng không nhanh không chậm đứng lên, một tay chắp ở sau lưng, khẽ gật đầu với mẫu hậu.
Vương hậu lúc này đầy đầu đều là ' Tuyệt đối không thể có cháu nội sớm như vậy', ít nhất phải chờ sau khi kết hôn!
Nàng đối với hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không biết làm sao lên tiếng, nhị điện hạ ở một bên bỗng nhiên y y nha nha, đưa tay hướng về phía Hạ Mộc.
Vương hậu thuận thế cười nói: "Yêu, con nhóc này muốn ngươi ôm đây."
Hạ Mộc ánh mắt phát sáng, tràn đầy vui mừng nhìn tiểu béo cầu, có chút ngượng ngập nói: "Ta... Có thể ôm nàng sao?"
Vương hậu lập tức nâng cằm nói với nữ phó: "Dĩ nhiên."
Nhìn Hạ Mộc vẻ mặt hạnh phúc ôm hài tử vào trong ngực dỗ dành, Trứng Cuốn điện hạ hiển nhiên không cam lòng kế hoạch dụ dỗ của của mình bị quấy rầy, liền đến gần, thấp giọng nói: "Vừa rồi còn không nói xong, ngươi quyết định trước đã."
Hạ Mộc đỏ mặt, trừng mắt nhìn hùng ấu tể, rồi lại rũ mi nhìn hài tử, rồi lại nhìn vương hậu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bảo bảo! Vương hậu!"
" Cảm ơn giới thiệu, ta đều đã biết." Điện hạ đầu cũng không nâng.
" Ta là nói các nàng đều đang ở đây, ngươi yên phận cho ta một chút!" Hạ Mộc cực kỳ phẫn nộ dùng ánh mắt trả lời.
Nhưng vào lúc này, vương hậu ở một bên âm thầm quan sát, rốt cuộc tìm được nhược điểm của hai người này – căn bản không có kinh nghiệm ứng phó trẻ con.
Trong lòng nảy ra một kế, vương hậu hòa ái hỏi Hạ Mộc: "Ta ngày mai phải theo tỷ tỷ đi nơi khác, hài tử giao cho bảo mẫu cũng lo lắng, có thể nhờ các ngươi chăm sóc hai ngày không?"
Trứng Cuốn điện hạ nghi hoặc nhìn về phía mẫu hậu: "Lần đầu tiên nghe nói mẫu hậu sẽ lo lắng cho hài tử."
Vương hậu bới móc thiếu sót cho điện hạ một ánh mắt 'ngươi câm miệng!', lại mong đợi nhìn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh: "Dĩ nhiên muôn phần vinh hạnh... Nhưng ta chưa từng chăm sóc hài tử, có chút khẩn trương..."
" A di tin tưởng ngươi." Vương hậu nắm tay Hạ Mộc, cười đến vẻ mặt vô hại.
Thế là, Hạ Mộc hết sức phấn khởi nhảy vào cạm bẩy của vương hậu.
Mười giờ sáng hôm sau, Trứng Cuốn điện hạ sau khi kết thúc chương trình học cưỡi ngựa, tháo mũ đưa cho hạ nhân, bước nhanh đi lên lầu ba, chuẩn bị thay đổi