Ủy viên kỷ luật thân thể nghiêng về trước, mười ngón đan nhau, nhìn nàng: "Thẳng thắn cái gì?"
Chu Mẫn Lôi ánh mắt né tránh, muốn nói lại thôi.
Ủy viên kỷ luật nheo cặp mắt lại, xuyên qua thấu kính thật dày nhìn chằm chằm nàng: "Là ngươi ghi sai thông tin của Hạ Mộc sao?"
"Không..." Chu Mẫn Lôi vội vàng ngẩng đầu, hoảng trương nói: "Ta không biết nên giải thích thế nào, ta chẳng qua là cảm thấy chuyện này sợ rằng có liên quan tới ta."
Ủy viên kỷ luật: "Nói thử một chút."
Chu Mẫn Lôi hít sâu một hơi, đạm nhiên mở miệng: "Hạ Mộc là biểu muội của ta."
Ủy viên kỷ luật cả kinh hất cằm, sững sốt chốc lát, mới tiếp tục nói: "Cho nên? Là ngươi giúp nàng sửa đổi thông tin?"
Chu Mẫn Lôi lắc đầu: "Nếu như là như vậy, ta đã sớm thừa nhận sai lầm với nhà trường, nhưng trên thực tế, trước đó, ta cũng không biết thông tin của biểu muội ta có sai sót."
Ủy viên kỷ luật ánh mắt hồ nghi: "Vậy ngươi hôm nay tới nơi này, chính là muốn biểu thị sự trong sạch của mình?"
"Không, dĩ nhiên không phải." Chu Mẫn Lôi thần sắc khổ sở giải thích: "Cho nên ta đến đây, chính là hoài nghi chuyện này khó tránh khỏi liên quan đến ta.
Sáng sớm, cấp trên liên lạc bộ phận bọn ta, yêu cầu đối chiếu học bạ của Hạ Mộc, ta liền lấy làm kinh hãi. Hồ sơ của học sinh nhập học cùng thời gian với Hạ Mộc là ta phụ trách lưu vào hồ sơ điện tử, nhưng ta nhớ kỹ, thông tin của nàng ta tuyệt không không ghi sai, đó là biểu muội của ta, ta làm sao sẽ không biết nàng là Omega? Ta không có lý do gì lại để xảy ra sai lầm nghiêm trọng như vậy."
Ủy viên kỷ luật hít sâu một hơi, nhịn không được nói móc: "Ta cũng cảm thấy như vậy, không thể nào là sai sót, trừ phi là cố ý."
"Ta biết ngài sẽ hoài nghi như thế." Chu Mẫn Lôi ánh mắt thản nhiên, nhìn nam nhân trung niên trước mắt: "Nếu quả như thật là ta làm như vậy, ta tất nhiên phải giấu diếm quan hệ giữa ta và nàng, xem như đây là sai sót của cả bộ phận, nhưng đây không phải là sự thật, ta thật không hề sửa đổi thông tin của nàng."
Ủy viên kỷ luật nhíu mày, trầm mặc chốc lát, của nói: "Vậy chuyện này đến tột cùng như thế nào?"
Chu Mẫn Lôi ngồi thẳng, nghiêm túc trả lời: "Ta chính là thẳng thắn suy đoán của mình với ngài, trong lúc chiêu sinh lần đó, hồ sơ quá nặng nề so với phòng công tác, ta phải đem hồ sơ về nhà xử lý.
Trong mấy ngày đó, biểu muội đến nhà ta, ở vài ngày, ta nhớ kỹ, có một khoản thời gian nàng thường ở trong phòng đọc sách của ta, nhìn ta nhập thông tin, còn thuận miệng hỏi ta nhiều vấn đề.
Tuy rằng không muốn hoài nghi muội muội của mình, nhưng ta phải suy đoán, đứa bé kia, có thể thừa dịp ta thỉnh thoảng rời phòng, một mình... Ta không biết nên nói như thế nào."
Trầm mặc hồi lâu.
Ủy viên kỷ luật thở dài thở dài, chăm chú nhìn nàng nói: "Ngươi nguyện ý nói ra chuyện này, đã rất tốt rồi."
Chu Mẫn Lôi thần sắc bi thương, ngẩng đầu, thành khẩn nhìn hắn: "Chuyện này trách nhiệm chủ yếu vẫn thuộc về ta, ta nghĩ, ta không nên đem công về về nhà xử lý, bất luận thế nào, ta hy vọng nhà trường không nên khai trừ biểu muội ta, ta nguyện ý gánh chịu tất cả trách nhiệm."
"Ta không cho là như vậy."Ủy viên kỷ luật lắc đầu, thần sắc có chút không vui: "Bạn học này thành tích rất ưu tú, ta không hiểu vì sao nàng lại không tự tin đối với bản thân, nàng làm như vậy, là vấn đề tương đối nghiêm trọng về phẩm cách. Mà ngươi, ta nghĩ không ra lý do trách phạt ngươi, hồ sơ học bạ không phải văn kiện bảo mật, ngươi chẳng qua là tăng giờ làm việc hoàn thành công việc của mình mà thôi."
Chu Mẫn Lôi thở phào một cái, nét mặt vẫn tỏ vẻ lo nghĩ, dò hỏi: "Ta biết ta không có tư cách hỏi đến chuyện này, nhưng biểu muội ta dù sao vẫn còn trẻ con, lẽ nào nhất định phải khai trừ nàng mới được sao? Có thể cho nàng một cơ hội không?"
Ủy viên kỷ luật nhíu mày: "Ngươi về trước đi, không cần suy nghĩ nhiều, biểu muội ngươi chỉ là sửa đổi thông tin, cũng không phải gian lận thi vào trường, căn cứ nội quy trường học, nhà trường không có lý do khai trừ nàng."
"A?" Chu Mẫn Lôi sững sốt.
* * * * *
Đến buổi trưa, sau khi kết thúc tiết thứ hai, Hạ Mộc bị gọi lên văn phòng, ngồi đối diện nhau Ủy viên kỷ luật đeo một cặp kính dày.
" Vấn đề trong hồ sơ học bạ, ngươi có gì muốn nói, hoặc muốn thẳng thắn với ta không?"Ủy viên kỷ luật thần sắc nghiêm khắc rất nhiều, dường như đang đè nén lửa giận nào đó.
Trong lòng Hạ Mộc có chút bồn chồn, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, giả vờ mờ mịt nói: "Tốt hôm trước, ta đã kể rõ tất cả sự việc với ngài rồi, lão sư."
Ủy viên kỷ luật hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Hạ Mộc, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật, hồ sơ của ngươi, rốt cuộc, tại sao lại sai lệch?"
Hạ Mộc hoảng hốt, bị thái độ chắc chắc của hắn làm cả kinh ngừng thở, siết chặt nắm tay.
Văn phòng rơi vào yên lặng.
Hồi lâu, cô thở ra, có chút khẩn trương trả lời: "Không phải cố ý sửa đổi? Ta cảm thấy, có thể là bộ phận tuyển sinh ghi chép sai sót."
"A, được." Ủy viên kỷ luật cười lạnh gật đầu: "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, trường học đã tra ra được người phụ trách lưu trữ bộ hồ sơ này là Chu Mẫn Lôi, thế nào, cái tên quen tai đi? Nàng là gì của ngươi?"
Cả người Hạ Mộc giật thót, đôi mắt màu hổ phách chợt giản rộng.
Tại sao có thể như vậy? Giang Vũ từng nói, nhà trường sẽ không điều tra bối cảnh gia đình cô!
"Nói cho ta biết, nàng là gì của ngươi?"Ủy viên kỷ luật nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô.
Hạ Mộc siết chặt nắm tay, cúi đầu không nói lời nào.
Ủy viên kỷ luật thở dài, trầm giọng nói: "Hiện tại ngươi có thể thẳng thắn rồi chứ? Là biểu tỷ của ngươi chủ động giúp ngươi sửa chữa thông tin, hay là ngươi tự mình động tay động chân? Nói thật đi, đừng nghĩ tiếp tục nói dối."
Hạ Mộc cúi đầu nắm góc áo, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: "Không liên quan đến biểu tỷ ta, đều là làm."
Ủy viên kỷ luật vốn tưởng rằng cô sẽ trốn tránh trách nhiệm đẩy hết mọi việc cho Chu Mẫn Lôi, không ngờ nàng bỗng nhiên dứt khoát thừa nhận, dừng một chút, thái độ của hắn hòa hoãn chút ít, hỏi cô: "Ngươi làm chuyện này như thế nào?"