Ánh mắt tập trung lên lầu ba, Hạ Mộc phát hiện phúc hắc ấu tể quỳ một gối xuống trước lan can, vẻ mặt chuyên chú quan sát cự ly giữa bản thân vào mặt sân theo góc vuông, dáng vẻ chuẩn bị nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Hạ Mộc vội vàng quát: "Điện hạ! Ngài mở cánh ra! Không được chơi xấu!"
Địch Hách Lạp là một trong những thú nhân có tứ chi cùng thần kinh vận động kết hợp hoàn mỹ nhất, lúc tự chỗ cao rơi xuống, chỉ cần tốc độ phản ứng đủ nhanh, nắm giữ tốt cân đối, cơ bản lông tóc đều sẽ không tổn hao gì.
Nhưng, dưới tính huống mở cánh ra, khống chế cân đối là cần kinh nghiệm cùng kỹ xảo.
Đối với ấu tể Địch Hách Lạp chưa biết bay mà nói, từ lầu ba trực tiếp nhảy xuống, thậm chí còn an toàn hơn là bay xuống.
Rất hiển nhiên, Trứng Cuốn điện hạ lúc này đã theo bản năng quên năng lực phi hành của bản thân, dự định trực tiếp nhảy lầu lấy bánh pudding.
Nghe Hạ Mộc nhắc nhở, điện hạ phồng khuôn mặt bánh bao, đôi cánh tử sắc đạm nhạt chậm quá xuyên thủng T-shirt, mở rộng.
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, hô lên: "Ngài nhớ kỹ trọng điểm các huấn luyện viên đã hướng dẫn chứ! Xin ngài tập trung lực chú ý, bắt đầu đi!"
Đoạn Tử Đồng dang cánh ra, dự định dùng phương thức an toàn nhất, lướt xuống, chỉ cần không tùy tiện vỗ cánh, sẽ không mất thăng bằng giữa không trung.
Đôi mắt Hạ Mộc nhìn chằm chằm ấu tể sân thượng, trong lòng trầm mặc đếm.
" 3, 2, 1!"
Ấu tể nhảy xuống, nhưng cũng không vỗ cánh, bằng vào trở lực của khí lưu, bằng phẳng lưới xuống, góc nghiêng dầu giảm xuống.
Hạ Mộc tập trung toàn bộ lực chú ý, chạy nhanh về phía ấu tể.
Dưới sự bổ trợ của giày thể thao đặc chế, sức bật vốn dĩ xuất sắc của cô được phát huy đến mức tận cùng.
Đôi mắt màu hổ phách nhạy bén nhìn ra vị trí cùng góc độ ấu tể sẽ rơi xuống, Hạ Mộc nhảy lên mấy cái, nhanh như chớp, đến vị trí tiếp đất trước một bước.
Khoảng cách hai mươi mét.
Mười mét.
Năm mét.
Đôi mắt mèo của Hạ Mộc nhìn chằm chằm ấu tể từ xa lao xuống.
" Mau tránh ra! Ngươi làm gì vậy! Mau tránh ra!"
Ý thức được con mèo ngu xuẩn bỗng nhiên từ dưới lầu, "thuấn di*" đến vị trí tiếp đất của mình, Trứng Cuốn điện hạ trong lúc hoảng loạn bắt đầu vỗ cánh, nỗ lực ngăn chặn việc rơi xuống, tránh va chạm cùng miêu nữ.
*Thuấn di: dịch chuyển tức thời.
Động tác đột ngột này thay đổi quỹ đạo rơi của điện hạ.
Hạ Mộc ngừng thở, tựa như người cá dưới nước, lúc điện hạ cách mặt đất ba thước, bỗng nhiên bật người nhảy lên.
Chuẩn xác tiếp được ấu tể, ở giữa không trung điều chỉnh cân đối.
"Phịch" một tiếng, hai người an toàn chạm đất.
Thành công rồi!
Đây là lần thứ hai Trứng Cuốn điện hạ bị mèo con ngu ngốc mạnh mẽ ôm vào lòng.
Một con mèo không hương không vị.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi tử đồng tràn ngập biểu tình thống khổ "ngươi có biêt bản thân đang làm gì không?"
Hạ Mộc kích động hỏng rồi, cảm giác khẩn trương trước đó lập tức tan biến.
Cô vui vẻ nâng cao ấu tể, cười lớn xoay quanh: "Ha ha ha... Ta đã nói ta nhất định sẽ không để ngài bị ngã!"
"Thả ta xuống." Tôn nghiêm bị tổn hại, vương trữ bị nâng lên giữa không trung, ánh mắt tuyệt vọng.
" Úc! Xin lỗi!" Hạ Mộc vội vàng buông ấu tể: "Ta quá kích động rồi, điện hạ, chúng ta thành công rồi!"
Trứng Cuốn điện hạ không đáp lại, yên lặng thu hồi đôi cánh, mặt không biểu tình mà lách qua con mèo ngu ngốc, cất bước về phía hội trường.
" Điện hạ?" Hạ Mộc vội vàng xoay người đuổi theo: "Đã nói là luyện tập ba lần, ngài còn có hai lần cơ hội, nếu như ta không tiếp được ngài, mỗi ngày sẽ mang cho ngài ba cái bánh pudding!"
" Không cần."
"Như vậy sao dduowjc1 Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ta tuyệt đối sẽ không để ngài bị ngã!"
Điện hạ cũng không quay đầu lại: "Ngươi cảm thấy so với bị ngã trên mặt đất, thì đè chết một con mèo, nghe ra có bao nhiều đáng kiêu ngạo?"
" Ta sẽ không bị đè chết!" Hạ Mộc vội vàng biện giải: "Ta có thể cách hai thước tiếp được ngài, phản xung lực có thể cho chúng ta cùng nhau an toàn rơi xuống đất!"
" Ta không cho rằng ngươi mềm mại hơn đệm hơi."
" Điện hạ!" Hạ Mộc hô to một tiếng, nhìn bóng lưng của Đoạn Tử Đồng cấp thiết giải thích: "Ta không phải muốn làm đệm hơi cho ngài, ta là người, là người quan tâm ngài, ta hy vọng ngài có thể xem ta là một người bạn đáng tin tưởng! Không nên một mình gánh chịu áp lực, xin cứ yên tâm dũng cảm sảy cánh trên bầu trời.
Bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ tiếp được ngài, bảo vệ ngài, tuyệt đối sẽ không thất thủ."
Đoạn Tử Đồng dừng bước, lại không nhiều do dự, tiếp tục cất bước rời khỏi.
" Điện hạ!" Hạ Mộc vội vàng đuổi theo: "Ngài đã đáp ứng rồi, ba lần cơ hội! Đường đường vương trữ, lẽ nào muốn thất tín với thần dân sao?"
Đoạn Tử Đồng nghe vậy liền hối hận, xoay người, trừng con mèo ngu ngốc một cái, nghiến răng nghiến lợi đi trở về, lần thứ hai ưu thương bò lên sân thượng lầu ba.
Ấu tể bi phẫn gần chết mà nhảy xuống, mèo con vui vẻ vững vàng tiếp được.
Lặp lại hai lần, nhiệm vụ hoàn mỹ kết thúc.
Hạ Mộc ôm ấu tể: "Quá tuyệt vời rồi điện hạ, cự ly ngài lướt đi xa hơi ba thước so với lần đầu, sau này mỗi ngày sau khi hết tiết hai, đều phải đến nơi này luyện tập!"
Trứng Cuốn điện hạ khẽ động long, dùng ánh mắt "ngươi không nên ức hiếp rồng quá mức" nhìn thẳng Hạ Mộc.
Hạ Mộc bị trừng đến rụt cổ: "Vậy... Mỗi tuần tập luyện một lần, có thể chứ?"
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
" Điện hạ! Hạ Mộc?"
Là người của kịch tổ tìm đến.
Hạ Mộc chỉ đành buông Trứng Cuốn, theo người của kịch tổ quay về hội trường.
— — — — — —
Lúc vào hậu trường, phía sau bỗng nhiên nhảy ra một người, đụng mạnh vào vai Hạ Mộc.
Hạ Mộc lảo đảo, ổn định bước chân, nghiêng đầu nhìn lại — Tần Giai Tú mặt không biểu tình chăm chú nhìn cô, cười lạnh nói một câu "ngại quá".
Tần Giai Tú thay thế diễn vai Diệp thị, lưu tại kịch tổ.
Tuy nói chỉ là một vai diễn nhỏ, nhưng cũng phải tham dự tập luyện, cùng Hạ Mộc rốt cuộc là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Hạ Mộc không dự định phản ứng người điên này, Giang Vũ nói không sai, không thể trêu vào thì tốt nhất là tránh né, tìm cơ hội phản kích, vẫn luôn tốt hơn dùng trứng chọi đá.
Hạ Mộc mặt không biểu tình lách qua Tần Giai Tú, lại nghe nàng ta ở sau người cười lạnh nói: "Ngươi hao tổn tâm cơ ở lại học viện, chính là vì tiếp cận thái tử? Dựa vào việc lấy lòng tiểu thái tử, giành vai diễn, thật không sợ báo ứng sao?"
Hạ Mộc nhíu mày quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi nói báo ứng với ta? Ngươi nghĩ rằng ta không biết đám nam sinh trong phòng thí nghiệm là ai sai khiến sao?"
Tần Giai Tú khẽ động đuôi lông mày, vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: "Nam sinh gì chứ?"
"Bớt giả vờ ở trước mặt ta đi." Hạ Mộc liếc mắt nhìn