Chờ một chút ...
Hiện tại là hai giời rưỡi chiều, lúc này không phải điện hạ nên ngoan ngoãn ở trong trường tiểu học sao? Vì sao lại xuất hiện trước mặt cô?
" Điện hạ, sao ngài lại ở chỗ này? Có việc tìm ta sao?" Hạ Mộc cảnh giác chuẩn bị bắt ấu tể, áp giải trở lại trường tiểu học.
Nhưng mà, điện hạ mặt bánh bao đối diện nghiêm trang hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng đưa ra lời mời đối với cô: "Ngươi có muốn đến dự tiệc sinh nhật của ta không?"
Hạ Mộc: "..."
Điện hạ sắp sinh nhật rồi!
Tiệc sinh nhật của vương thất, thư mời không phải đều là do bộ nội vụ chịu trách nhiệm lên danh sách, sau đó gửi đi sao?
Đâu cần điện hạ phải tự mình trốn học đi gửi thiệp mời...
Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh, xấu hổ sờ sờ khuôn mặt.
Lập tức đồng ý tựa hồ sẽ có vẻ quá tùy tiện, vẫn nên rụt rè một chút, cô nhăn nhó trả lời: "Hôm đó đúng lúc ta có hẹn, nhưng nếu như là sinh nhật của ngài..."
Đôi tử đồng của Trứng Cuốn điện hạ liễm đi, vẻ mặt nghi hoặc đặt nghi vấn: "Ta vẫn chưa nói với ngươi đó là ngày nào."
Hạ Mộc: "..."
Ghê tởm! Làm ấu tể, đầu óc nghiêm cẩn rõ ràng như vậy làm gì! Để cô ngạo kiều một chút có thể chết sao! Không nên vạch trần không được sao!
Khuôn mặt Hạ Mộc hơi đỏ lên, vội vàng nói sang chuyện khác: "Úc ha ha ha, ta là nói... Ta đồng ý, ta dĩ nhiên đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của ngài.
Là buổi tiệc ngoài trời tổ chức ở hoa viên sao? Ta rất thích một tòa kiến trúc trên không trong hoa viên, vẫn hy vọng có thể may mắn tham quan."
"Kiến trúc trên không?" Lực chú ý của ấu tể thuận lợi bị Hạ Mộc dời đi.
Hạ Mộc mừng rỡ miêu tả tòa kiến trúc thủy tinh trên không trung, cũng vẻ mặt hướng tới cảm thán với điện hạ: "Còn có xích đu, ngồi trên đó phơi nắng, cảm giác nhất định rất tốt đẹp."
Tất cả mèo tựa hồ đều thích phơi nắng.
Trứng Cuốn điện hạ cong khóe môi, tiến lên một bước, đôi thiển đồng xuyên qua hàng mi dài nhìn kỹ Hạ Mộc, ôn nhu nói: "Hiện tại ta có thể dẫn ngươi đi."
Hạ Mộc sững sốt: "Nhưng bây giờ còn không tan học."
Khóe môi điện hạ tà tà tiếu ý, không trả lời, trực tiếp xoay người, nghiêng đầu, dùng ánh mắt ý bảo con mèo ngốc đuổi theo.
Dùng hành động thực tế biểu thị: "Không tan học thì thế nào?"
Quả nhiên là một ấu tể xấu xa...
Làm một học nhu thuận, Hạ Mộc ngay cả một tiết học cũng chưa từng trốn, nhưng ấu tể xấu xa trước mắt cư nhiên dụ dỗ cô trốn học!
Trong lòng do dự, muốn hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt, lại mọc lên một tia tâm lý phản nghịch nho nhỏ.
Trốn học loại chuyện này, đối với thiếu nữ ngoan mà nói, có một cảm giác kích thích kỳ diệu.
Không nghe thấy tiếng bước chân của miêu nữ theo phía sau, Trứng Cuốn điện hạ dừng bước, nghiêng đầu, không kiên nhẫn thúc giục: "Đi theo ta."
Lực uy hiếp của Địch Hách Lạp, có một loại cảm giác áp bách khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ.
Hạ Mộc nội tâm giãy dụa, bị mệnh lệnh của ấu tể cắt đứt, không hề có nguyên tắc mà đi theo.
Lúc lấy lại tinh thần, đã không thể nào đổi ý.
Cô theo Đoạn Tử Đồng đi đến rừng cây nhỏ phía Tây Nam.
Đi qua con đường nhỏ trong cánh rừng, là có thể đến một bức tường không ai trông coi, đó là con đường tất yếu phải đi qua lúc trốn học.
Nhưng mà, bằng vào 'vận khí tốt' của Hạ Mộc, hai người mới vừa đi đến gần bước tường đã nhìn thấy hai bảo vệ, từ sâu trong rừng, một đường rít gào chạy đến —
" Học sinh bên kia! Muốn trốn tiết đi? Nhóc con! Hôm nay ta đã ở đây chờ hai tiếng đồng hồ! Cuối cùng cũng bắt được rồi! Không được chạy!"
Hạ Mộc: "..."
Ngũ lôi oanh đỉnh, mất hết can đảm.
Xong xong, hình tượng học sinh ngoan của cô sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Hạ Mộc đóng đinh tại chỗ, không dám cử động, chỉ có thể bó tay chịu trói.
"Này." Ấu tể bên cạnh gọi cô.
Lấy lại tinh thần lấy lại tinh thần, ủy khuất nghiêng đầu, nhìn về phía đầu sỏ là ấu tể xấu xa, ai oán đáp lại: "Gì chứ?"
Đoạn Tử Đồng rũ mắt, đứng bên cảnh cô mà tháo đai an toàn, yên lặng hắt cằm với cô, ý bảo cô cũng biến trở về thú hình.
" Làm gì?" Hạ Mộc nhìn về phía đai an toàn của mình, bóng đèn trong đầu sáng ngời: "Không phải ngươi muốn mang ta bay đi trốn chứ? Đừng náo loạn nữa điện hạ! Nếu như để các lão sư biết được..."
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: "Bị bọn họ bắt được, mới có thể để các lão sư biết."
Hạ Mộc: "..."
Xong xong, phúc hắc ấu tể nói rất có đạo lý!
Hai bảo vệ tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Hạ Mộc tay chân lạnh lẽo, do dự nhìn về phía ấu tể xấu xa.
Điện hạ như cũ yên tĩnh nhìn chăm chú vào cô, đôi tử đồng nhẹ liễm, có nhàn nhạt ý thúc giục.
" Không được nhúc nhích a!" Hai bảo vệ đã gần trong gang tấc.
Nếu không chạy thì không còn kịp rồi... Hạ Mộc cắn răng một cái, nắm chặt quyền, ngón tay ấn nút chuyển đổi trên đai an toàn!
Trong nháy mắt lúc cô hóa hình, ấu tể bên cạnh cũng 'sát' một tiếng, dang đôi cánh.
Giây tiếp theo, cô đã bị ấu tể hai tay xách lên khỏi mặt đất, nhắm thẳng phía chân trời!
Hạ Mộc cúi đầu, thân ảnh của hai bảo vệ càng ngày càng nhỏ, khoa tay múa chân nhìn bầu trời mắng ầm lên.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói khiêu khích của phúc hắc ấu tể: "Đuổi theo ta đi."
Mới vừa bay lên trên cao, ánh mắt của Hạ Mộc xẹt qua phụ cận dãy nhà học, lập tức phát hiện có hai nữ nhân, đang ở xa xa chỉ vào phương hướng của cô, hô to cái gì đó...
Hạ Mộc: "..."
Hình như là lão sư.
Là lão sư nhận ra thân phận của điện hạ!
Hạ Mộc nâng khuôn mặt, tuyệt vọng tuyên bố tin dữ: "Điện hạ, ngài biết hai vị lão sư bên kia sao? Chúng ta dường như bị các nàng phát hiện rồi..."
Trứng Cuốn điện hạ nghe vậy sững sốt, cúi khuôn mặt bánh bao, kinh hoảng nhìn về phía mặt đất —
Hai lão sư tiểu học đuổi theo nàng, đang vẻ mặt dữ tợn nhìn không trung phất tay...
Điện hạ: "..."
Quả nhiên, ở trên không trung thực sự quá bắt mắt, trốn học thất bại.
Trứng Cuốn điện hạ có chút mất mát, nhưng vẫn không tình nguyện mà chuẩn bị hạ cánh.
Hạ Mộc cảm giác bản thân được điện hạ đột nhiên ôm chặt, đầu hướng xuống, không hề báo trước, cực nhanh lao xuống mặt đất!
Bay qua khoảng trống giữa hai tòa nhà, những dãy tường lướt qua trước mắt, dường như có thể bị va chạm đầu rơi máu chảy bất cứ lúc nào —
" A a a a!"
Tốc độ rơi xuống nhanh như vậy,
Khiến Hạ Mộc đời này cũng không muốn chơi tàu lượn siêu tốc gì nữa!
Thời khắc chạm đất, hai cánh Đoạn Tử Đồng đột nhiên dang rộng, động tác mềm nhẹ lưu loát ngay cả lúc tiếp đất một âm thanh cũng không nghe thấy.
An toàn chạm đất.
Trước mắt Hạ Mộc trời đấy xoay chuyển, bị kình phong thổi đến rụng cả lông.
Mèo nếu như thật sự có chín cái mạng, cô xác định đã bị ấu tể xấu xa này dọa chết hai mạng.
Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói lo lắng của hai lão sư.
Trứng Cuốn điện hạ có chút luống cuống, buông Hạ Mộc, cúi đầu căn dặn cô: "Ngươi từ đường nhỏ trở lại nhà học, đừng nói đã gặp ta."
Tiếng gọi ầm ĩ của các lão sư càng gần!
Hạ Mộc cuống quít ngẩng đầu, chỉ thấy Đoạn Tử Đồng dựng thẳng chỉ thấy, đặt lên trên môi, khiến cô đừng lên tiếng, còn mình thì bước nhanh sang bên kia —
" Điện hạ! Xem như tìm được ngài rồi!" Hai lão sư nghiến răng nghiến lợi!
Con rồng béo này lúc không biết bay, độ khó để bắt được đã cao đến 99.9, hiện nay như hổ thêm cánh, độ khó trực tiếp thăng đến cộng vô cùng.
Một lão sư tiến lên ôm lấy Trứng Cuốn, nhíu mày chất vấn: "Nói cho lão sư biết, ngươi trốn học làm gì!"
Điện hạ ngẩng đầu, nở nụ cười ngây ngốc: "Đói bụng, muốn ăn cô*."
Hai lão sư nhất thời bị manh hóa, cơn giận tán đi một nửa, khẩu khí hòa hoãn căn dặn: "Đói bụng thì phải nói cho lão sư biết, bạn nhỏ không thể một mình chạy lung tung, biết không?"
Trứng Cuốn điện hạ gật đầu, ôm cổ lão sư, âm thầm liếc mắt, nhếch môi với Hạ Mộc đang trốn trong góc.
Hạ Mộc: "..."
Có người nói kỹ năng hàng đầu của chính trị gia chính là diễn xuất, ấu tể béo này, thời gian tới nhất định sẽ thành công lớn...
— — —
Trong nháy mắt sắp đến ngày sinh nhật của Trứng Cuốn điện hạ, Hạ Mộc lần đầu tham gia một yến tiệc của vương thất, trong lòng có chút bất an.
Đặc biệt lên mạng đặt câu hỏi: "Tham gia yến tiệc của tầng lớp quý tộc, nên ăn mặc thế nào."
Cư dân mạng đều cho ra đề cử, giả cả của trang phục trên cơ bản không thấp hơn hai vạn.
Hạ Mộc ngơ ngác nhìn chăm chú vào màn hình, sinh không thể luyến.
Cô từ trước đến nay không truy cầu xa xỉ, lại là công dân may mắn được điện hạ cứu giúp, rất có