"Lúc gặp thái tử?" Rất nhanh có người mẫn cảm bắt được vài chữ này, khó có thể tin nhìn về phía Hạ Mộc:" Ngươi từng gặp qua tiểu thái tử?"
Một đám người bị kéo vào đề tài này, nhất thời nổ tung –
"Thật không! Thái tử của chúng ta không phải mới từ Ba Lan Đảo trở về sao? Ngươi nhìn thấy ở đâu? Là nhận được lời mời tham gia dạ tiệc sao?"
" Điện hạ là dáng vẻ gì? Có giống Thi Tầm không?"
" Hẳn là không quá giống, diễn viên đều là lựa chọn người có giá trị nhan sắc cao, ta năm đó từng xem vở kịch lịch sử của học viện quân đội, tiểu vương trữ của chúng ta là béo tròn, tay ngắn chân ngắn, đặc biệt khả ái."
"..." Hạ Mộc vô thức âm thầm nhìn tiểu vương trữ 'tay ngắn chân ngắn ' bên ngoài đoàn người.
Đoạn Tử Đồng tựa vào tấm ngăn trên bàn, hai tay đỡ đầu, đôi chân dài bắt chéo, thon dài thẳng tắp làm cho người khác tự ti mặc cảm.
Đâu còn có dáng vẻ tròn tròn dáng điệu thơ ngây lúc nhỏ? Vị nhân vật chính này, nhan sắc hiện tại đại khái bỏ xa diễn viên kia hơn mười con đường.
Bị đôi tử đồng kia ngậm đầy oán giận nhìn kỹ, Hạ Mộc đầy mặt mờ mịt, suy đoán điện hạ là bất mãn sự đánh giá của mọi người đối với bản thân, cô lập tức giải thích với mọi người:" Không không không, lúc diễn vở kịch đó, điện hạ còn nhỏ, chỉ là trẻ con phì nộn, lớn lên tất nhiên không thể béo nữa, ta cảm thấy, điện hạ hẳn là xinh đẹp hơn Thi Tầm."
Vỗ mông ngựa xong, Hạ Mộc nhìn lại, điện hạ vẫn là bộ dạng bị thiếu tám trăm cái bánh kem.
Bất đắc dĩ, Hạ Mộc buông tha việc dỗ dành ấu tể hài lòng, xoay người bước ra khỏi vòng vây, đến bàn làm việc cầm túi xách:" Không còn sớm nữa, ta đã hẹn xong thời gian thăm phạm nhân, phải đi trước, trở về lại nói."
" Ngươi thực sự muốn mặc như vậy đi thăm hắn?"
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt của ấu tể.
Hạ Mộc lần đầu nghe được tâm tình trong ngữ khí của Đoạn Tử Đồng biểu hiên rõ ràng như vậy, xoay người, nghi hoặc nói:" Có cái gì không thích hợp sao?"
Trứng Cuốn điện hạ tức giận trả lời:"Xấu xí."
Hạ Mộc:"..."
Cô cầm túi xách đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua phúc hắc ấu tể, còn nhã nhặn mỉm cười: "Xấu xí cũng không có cách nào, chỉ có thể phiền hắn nhìn tạm vậy."
Mắt mở trừng trừng nhìn miêu nữ ăn mặc khêu gợi giẫm lên giày cao gót, thần sắc cao ngạo nhưng tư thái lại cứng nhắc tiêu sái xuất môn, Trứng Cuốn điện hạ tâm tình nhất thời rơi xuống đáy cốc, xoay người đi trở về ngồi xuống trước bàn làm việc, nâng tay rút ra một xấp văn kiện, bắt đầu rồi xé thành mảnh vụn vo thành từng sợi, xem như hành động trả thù.
" Quyển Quyển?" Điền Văn San gõ nhẹ lên tấm gỗ ngăn trên bàn làm việc.
Thấy Đoạn Tử Đồng không quay đầu lại, nàng vẫn lặng yên không một tiếng động tiến đến, đặt túi tiện lợi lên bàn, nhẹ giọng nói: "Bánh kem hương vị mới do ta làm, vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, lát nữa hãy ăn, hương vị sẽ rất tốt."
Vừa dứt lời, tiểu vương trữ đang ngoan lệ xé giấy bỗng nhiên đứng lên, xoay người cúi đầu nhìn nàng —
Điền Văn San nhịn không được run rẩy, siết chặt nắm tay, mới khiến bản thân không sợ đến lui về phía sau.
Nàng lần đầu tiên bị alpha cường đại như vậy gần gũi quan sát, cổ khí tức xâm lực này lại không giống như muốn chiếm hữu, mà giống như phẫn nộ phát tiết.
" Làm sao vậy Quyển Quyển?" Điền Văn San bình tĩnh lại, giơ tay lên, đem mái tóc xoăn của Đoạn Tử Đồng từ thái dương vén ra sau tai, cử chỉ thần sắc hết sức ôn nhu, nỗ lực dùng tâm tình của bản thân đến giảm bớt sự phẫn nộ của đối phương.
Đoạn Tử Đồng khoát tay, năm ngón khép lại, chỉ về phía cửa lớn của phòng làm việc, khó có thể tin thấp giọng nói với Điền Văn San: "Ngươi nhìn thấy không? Nàng cư nhiên cứ như vậy mà đi!"
Điền Văn San: "..."
Sắc mặt Đoạn Tử Đồng lộ ra vẻ cao ngạo đặc hữu của vương thất, trong mắt lại sóng ngầm cuồn cuộn: "Nàng mặc thành như vậy đi thăm phạm nhân, không có bất cứ sự bảo vệ nào, ta đã nhắc nhở nàng, nhưng nàng dĩ nhiên không nhìn đến ta! Tốt, tốt."
Điền Văn San rất ngạc nhiên nhìn Đoạn Tử Đồng, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Ấu tể Địch Hách Lạp này bình thường thoạt nhìn nghịch ngợm lại tản mạn, gần như không có tính công kích gì, tại sao lại bỗng nhiên giận thành như vậy?
Đoạn Tử Đồng tâm tình càng khó có thể che giấu, ngẩng đầu cười lạnh một tiếng, lại dường như khiêu khích ngạo nghễ nhìn Điền Văn San, thái độ kiên quyết cam đoan: "Để nàng đi đi, ta sẽ không quản nàng nữa, sẽ không!"
Điền Văn San bình tĩnh nhìn vào đôi tử đồng kia, trong lòng tuy rằng tràn ngập nghi hoặc, nhưng nàng biết, lúc này phải đáp lại theo ý của tiểu vương trữ, suy nghĩ chốc lát, liền mở miệng nói: "Đúng vậy, thân là cảnh viên thực tập, ra vào phòng giam, hẳn là ăn mặc trang trọng một chút, ngươi nói rất đúng, là nàng không tuân thủ quy phạm. Đừng nóng giận nữa Quyển Quyển, ta giúp ngươi pha một tách sữa, vẫn là ba viên đường, có được không?"
Vừa mới dứt lời, bóng người trước mắt chợt lóe, trước bàn làm việc chỉ còn lại một mình nàng!
Điền Văn San lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu —
Ấu tể vừa rồi còn mới 'ta sẽ không quản nàng nữa', đã nhanh như chớp vội đuổi theo ra cửa...
Hạ Mộc mới vừa đi xuống góc thang lầu, vẫn luôn cảm giác có cổ khí tức nguy hiểm không rõ từ đâu bám theo cô, cô vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên —
" A!"
Phía sau Trứng Cuốn điện hạ cũng bị cô dọa giật mình, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Hạ Mộc bưng ngực nhíu mày nói: "Điện... Quyển Quyển! Ngươi lén lút theo sau ta làm gì!"
" Ai theo sau ngươi?" Đoạn Tử Đồng lạnh nhạt nhìn cô: "Cầu thang này là nhà ngươi mở?"
Hạ Mộc bị dọa đến không nhẹ, khí tức nguy hiểm đến từ Địch Hách Lạp, cô lại là thú nhân ăn tạp loại nhỏ, đâu thể chịu nổi, sợ hãi đến đôi chân mềm nhũn, nhịn không được thở phì phì oán giận: "Ngươi chính là theo sau ta!"
" Không có." Điện hạ thần sắc lạnh lùng.
"Ngươi có!"
" Không có."
Đoạn Tử Đồng dường như không có việc ấy mà lách qua cô, bước nhanh xuống dưới cầu thang.
Hạ Mộc nhỏ giọng oán giận vài câu, kinh hồn chưa định cũng theo xuống.
Bên dưới phúc hắc ấu tể bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người quay đầu, cong khóe môi, đôi tử đồng yêu dị dưới hàng mi dày khẽ nhướng lên, chăm chú nhìn làn váy màu đỏ của Hạ Mộc, ngữ khí trêu tức nói: "Úc, váy thật ngắn."
Hạ Mộc nhất thời kinh hoảng, theo bản năng khép chặt hai chân!
Cô từ trước đến nay ít mang giày cao gót, đứng trên bậc thang lại không quá ổn định, lúc này luốn cuống, cả người lảo đảo, mất đi trọng tâm, thẳng tắp ngã xuống phía dưới —
" A!"
Trong lúc thiên toàn địa chuyển, cô nhìn thấy 'kẻ đầu sỏ' nâng đôi chân dài mạnh mẽ, một bước ba bậc thang, xông lên nhanh như thiểm điện!
Trong nháy mắt lúc khuôn mặt cô gần như tiếp đấy, hai cánh