Nhưng nỗi bất an này cũng không kéo dài đến lúc lên sân khấu, thời khắc bước lên sân khấu, kinh nghiệm diễn xuất gần ba năm của Hạ Mộc thay cô phủ thêm một bộ chiến giáp bình tĩnh.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin mỉm cười, tự giới thiệu, nói năng lưu loát.
Trong số giám khảo chỉ có hai người ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, những giám khảo cái khác khác cũng đều giống như đối đãi cô gái váy đỏ trước đó, căn bản không dành cho cô dù chỉ một ánh mắt.
Đáng mừng chính là, hai vị giám khảo ngẩng đầu đều ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Mộc, thậm chí có người cố ý huých vai giám khảo bên cạnh, ý bảo người bên cạnh cũng thử nhìn ứng viên này.
Không giống với những ứng viên trước đó, trong mắt Hạ Mộc tuy rằng cũng mang theo nhiệt tình khát vọng, nhưng tình tự của biểu lộ ra lại không mang theo nhuệ khí sắc bén.
Đều là dung mạo xinh đẹp, nhưng Hạ Mộc lại xinh đẹp một cách nhu hòa, đôi mắt mèo màu hổ phách trong suốt ngập nước, phủ một tầng vụ khí như có như không, trời sinh mang chút e lệ.
Quả thực giống một Omega chân chính.
Chỉ một ánh mắt, độ hảo cảm của những giám khảo bên dưới dành cho tiểu miêu nữ lập tức tăng lên một bậc.
"Cảnh thứ sáu trong kịch bản." Giám khảo ngắn gọn cho ra đề mục.
Hạ Mộc vô ý thức siết chặt nắm tay, lòng bàn tay sấm mồ hôi.
Cảnh thứ sáu, giản lượt nội dung trọng điểm là: Thứ tỷ phái người ám toán Cố Sanh, Cố Sanh suýt nữa gặp nguy hiểm, nhưng trời đất xui khiến Cửu điện hạ đúng lúc cứu giúp, nên nàng mới tránh thoát một kiếp, ngược lại nhân họa được phúc.
Thứ tỷ vì vậy đối mặt tai ương lao ngục, trong thời khắc mấu chốt, phụ thân đến cửa cầu xin Cố Sanh, muốn nàng buông tha cho thứ tỷ Cố Nhiêu.
Hạ Mộc đứng trên sân khấu, hít sâu một hơi, bắt đầu hóa thân vào nhân vật.
Bối cảnh trong kịch bản hiện lên trong đầu, trước mắt tựa hồ chính là trung niên nam nhân thiên vị thiếp thất kia.
Phụ thân giả mù sa mưa trách cứ thứ tỷ thủ đoạn độc ác: "Nhiêu Nhi nha đầu kia, thực sự là quá bướng bỉnh rồi!"
Hạ Mộc trong lòng nguội lạnh, ủy khuất cùng thất vọng, dần dần chuyển hóa thành phẫn nộ.
Mẫu thân ở bên cạnh lớn tiếng phản bác: "Bướng bỉnh? Nàng sai người ám hại nữ nhi của ta, cũng chỉ là bướng bỉnh?"
Câu này lại chỉ đổi lấy phụ thân càng bao che thứ tỷ: "Ngươi đừng nói lung tung! Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, người là đám tiểu tước gia kia tìm đến, Nhiêu Nhi cũng là bị bọn họ liên lụy nên mới bị điều tra mà thôi!"
Cảm giác bi phẫn bỗng nhiên dâng lên.
Nàng đối với nam nhân này còn có thể ôm hy vọng gì nữa?
Cho dù mẹ con Trầm di nương hại chết nàng và mẫu thân, nam nhân này sợ là cũng chỉ nói hai mẹ con kia là 'bị liên lụy'.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng coi như phụ thân đã chết, thế gian chỉ có mẫu thân của nàng đáng để nàng bảo vệ.
Đừng khóc.
Không nên mềm yếu cầu xin sự thương hại, khiến tuyệt vọng hóa thành lá chắn kiên cố, không để bọn họ tổn thương đến nàng và mẫu thân nữa.
Trên sân khấu Hạ Mộc bỗng nhiên mở mắt ra, tựa hồ nhìn chằm chằm vào Cố lão gia trong hư không, trong ánh mắt mang theo tiếu ý giễu cợt, khóe môi cứng nhắc rồi lại làm cho người ta cảm nhận được sự đau đớn trong nội tâm của nàng.
" Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy." Hạ Mộc nhếch khóe môi, miễn cưỡng tỏ vẻ không để tâm, nhìn có chút hả hê mà nói: "Nếu đã không liên quan đến nhị tỷ, vậy thì bảo Trầm di nương đừng khóc nữa, còn khổ sở cái gì? Cứ yên tâm đi thôi, quan phủ sẽ nhanh chóng cho ra định luận —"
Cô hất cằm, đôi mắt màu hổ phách thoáng hiện một tia ngoan lệ, đè thấp giọng nói ra từng chữ: "Kẻ có tội, ai cũng đừng hòng thoát được."
Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh, các giám khảo còn đắm chìm trong tâm tình ác liệt của cô gái nhỏ, thậm chí không ai đánh vỡ sự trầm lặng, lên tiếng nhận xét.
"Cảm ơn các vị giám khảo." Hạ Mộc thoát ly nhân vật, trở lại với dáng vẻ sở sở động nhân, cầm lấy góc áo, ngựng ngùng cúi đầu trước microphone.
Các giám khảo lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, thần sắc ngạc nhiên, bọn họ có người bắt đầu châu đầu ghé tai, có người cúi đầu cấp tốc ghi chép.
Một lát sau —
"Cảnh thứ tám." Giám khảo lần đầu tiên ra đề mục thứ hai cho ứng viên, cho Hạ Mộc diễn thử phân đoạn thứ hai.
Hạ Mộc trong lòng kích động không thôi, nhưng nét mặt vẫn duy trì nụ cười bình thản.
Cô nhớ lại nội dung phân đoạn: Cảnh thứ tám trong kịch bản, là Cửu điện hạ không chịu đổi thư đồng mới, ở lỳ bên cạnh Cố Sanh không chịu đi, Cố Sanh rưng rưng khuyên Cửu điện hạ rời khỏi.
Đây là một đoạn đối thoại tâm tình cực kỳ đè nén, tâm tình của Hạ Mộc trầm xuống, lần thứ hai hòa mình vào thế giới của nữ chủ —
Tia sáng duy nhất trong thế giới của Cố Sanh, dường như sắp tắt, so với Cửu điện hạ nàng càng luyến tiếc chia lìa, nhưng hoàng mệnh khó cãi, nàng cả đời này chính là số mệnh như thế, không nên chờ mong điều gì.
Cho dù có phong cảnh mỹ hảo xuất hiện, đó cũng là ông trời muốn trêu chọc nàng, để nàng biết, cuộc sống thì ra còn có thể vui vẻ như vậy, nhưng chỉ sau một khắc sẽ vô tình cướp đoạt đi niềm vui đó.
Mất đi còn thống khổ hơn chưa từng có được.
Hạ Mộc nhìn về phía trước, viền mắt dần dần phiếm hồng, hàng mi dài khẽ run, tận lực đè nén không nỡ, ôn nhu nức nở nói: "Tạ điện hạ tín nhiệm vi thần, nhưng vi thần không làm tròn trách nhiệm. Từ nay về sau, điện hạ sẽ có một thư đồng mới, càng nghe lời hơn vi thần, làm hết chức trách hơn vi thần..."
....
Kết thúc phân đoạn, Hạ Mộc lại khôi phục mỉm cười: "Cảm ơn các vị giám khảo."
Tiếng vỗ tay.
Chỗ ngồi của giám khảo liên tục có tiếng vỗ tay vang lên.
"Trước đây em đã từng tham gia diễn xuất?" Một nam giám khảo đeo kính nhìn chăm chú vào Hạ Mộc trên sân khấu.
"Chưa từng, nhưng em đã tham gia rất nhiều buổi biễu diễn văn nghẹ, vũ đạo và làm MC, có kinh nghiệm sân khấu nhất định." Hạ Mộc thản nhiên trả lời.
Giám khảo nhất thời kinh ngạc: "Em là nói, đây là lần đầu tiên em diễn kịch?"
" Đúng vậy, lão sư."
Trầm mặc, các giám khảo hiển nhiên rất tán thán trước thiên phú của cô gái này.
Giám khảo: "Diễn xuất, cảm giác trước màn ảnh có rất nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng phương diện tâm tình tương đối có sức cuốn hút, có từng được người trong nghề chỉ điểm qua sao?"
Hạ Mộc đáp: "Cảm ơn lời nhận xét của lão sư, nếu có người chỉ điểm, cảm giác trước màn ảnh của em hẳn là có thể luyện tập thuần thục hơn nữa. Tâm tình là tự em suy diễn, thẳn thắn mà nói, em đối với nhân vật Cố Sanh có sự đồng cảm rất mãnh liệt, nữ nhân này trong lịch sử chịu đủ tranh luận, em cảm thấy em có thể diễn dịch được những gì nàng đang làm, cho nên đặc biệt chờ mong cơ hội diễn xuất lần này."
Các giám khảo gật đầu đồng tình , nhưng cũng không để Hạ Mộc tiếp tục thử vai.
Sau khi cô xuống sân khấu, cũng không có lập tức rung chuông để ứng viên tiếp theo lên sân khấu.
Ban giám khảo châu đầu ghé tai, có người tâm tình kích động nhỏ giọng tranh luận, qua hơn mười phút, ban giám khảo mới khôi phục lại bình tĩnh, mọi người tựa hồ đạt thành ý kiến nhất trí nào đó.
Những ứng viên sau khi xuống sân khấu, đa số còn đứng ở bên ngoài hội trường, tiếp tục vây xem biểu hiện của đối thủ.
Hạ Mộc rất có lòng tin đối với mình, nhưng vẫn không có cách nào khoáng đạt đến vừa diễn xong đã rời đi.
Cô tìm một vị trí để đứng, những cô gái xung quanh đều ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Hạ Mộc không quan tâm những ánh mắt hoặc cực kỳ hâm mộ hoặc mang địch ý này, trước sau giữ nụ cười bình thản, trong lúc vô tình ánh mắt chạm phải ánh mắt của người khác.
Là cô gái váy xanh, ứng viên duy nhất diễn ba phân đoạn trong buổi thử vai này.
Trong mắt cô gái kia không có nửa phần thất vọng, đối với biểu hiện của Hạ Mộc, nàng dĩ nhiên không hề có cảm giác nguy cơ, ánh mắt nhìn cô, thậm chí mang theo cảm giác về sự ưu việt.
Hạ Mộc mỉm cười với nàng.
Cô gái kia lập tức chậm rãi bước đến, thân thiết lên tiếng: "Cô diễn rất tốt."
Hạ Mộc có chút kinh ngạc, lập tức hữu hảo trả lời: "Cô cũng vậy."
Cô gái kia công khóe môi: "Nếu như không trúng tuyển, tôi có thể tiến cử cô diễn một vai quan trọng khác, Cố Nhiêu và Bát Công Chúa, tùy cô chọn, hai vai này đều chưa xác định người diễn."
"..."
Tầm tình Hạ Mộc trầm xuống, người này là tới khiêu khích?
Tiến cử cô diễn nhân vật phản diện Cố Nhiêu? Cầu cô diễn cô cũng sẽ không diễn!
Hạ Mộc rất có lòng tin đối với biểu hiện của mình, rất muốn tại chỗ phản bác, nhưng nhớ đến thái độ của ban giám khảo đối với cô gái này, lại có chút chột dạ.
Đắc ý quá sớm dễ chuốc lấy mất mặt, cho nên cô quyết định tạm thời nhịn xuống, chờ sau khi vai diễn đến tay, muốn cắn ai liền cắn người đó!
* * * * *
Danh sách diễn viên phải đợi hai tuần sau mới có thể xác định, Hạ Mộc canh cánh trong lòng đối với sự khiêu khích của cô gái váy xanh kia, nén giận chờ kết quả, đi học cũng thường xuyên thất thần.
Trong hoạt động ngoại khóa, cô giúp Tề Lỗi chép xong năm lần cổ văn, nhận phí dịch vụ, đến cửa hàng tiện lợi của trường mua một túi cá khô.
Trên đường quay về dãy nhà học, Hạ Mộc mang theo cá khô, một đường xuất thần, trong lòng