" Ngươi đang suy nghĩ gì?" Đại Tây nghiêng đầu nhìn thần sắc của Hạ Mộc: "Nếu như đau đầu thì nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, ta lấy chút nước trái cây cho ngươi?"
" Không... Không cần." Hạ Mộc lấy lại tinh thần, nhìn Đại Tây một chút, lại nhìn bức tranh ghép trên bàn một chút, có chút nghi hoặc lẩm bẩm: "Dùng tranh ghép bù đắp tiếc nuối? Ta cảm thấy giáo sư thôi miên của các ngươi, càng giống như một bác sĩ tâm lý."
Đại Tây cười rộ lên: "Ngươi đoán đúng rồi! Nàng chính là một nhà tâm lý học đứng đầu, giáo sư tâm lý học tội phạm!
Khóa học suy luận điều tra trinh thám của bọn ta, đều là nàng giảng dạy, ta rất sùng bái nàng, nàng không gì làm không được!
Nhưng nàng càng thích nghiên cứu về thôi miên, mỗi lần đều cường điệu bản thân là một nhà thôi miên. Những giáo sư khác đều nói đây là bàng môn tả đạo. Ta cảm thấy, thiên tài tâm lý giống như nàng, dù sao cũng phải có chút đam mêm khác người bình thường."
Hạ Mộc giương mắt nhìn Đại Tây, dừng chốc lát, mới do dự lên tiếng: "Nàng không gì làm không được sao?"
"Đúng vậy!" Đại Tây dùng sức gật đầu: "Tựa như một pháp sư, nàng có thể khiến bọn ta làm được một số chuyện mà bản thân bọn ta tự cho là không cách nào làm được."
Hạ Mộc ánh mắt phát sáng: "Thật sao? Khóa học điều tra hình sự tiếp theo là thứ năm, ta có thể theo các ngươi cùng đi gặp nàng sao?"
Bởi vì không chương trình học không thuộc về thể năng không cần trợ lý huấn luyện, cho nên Hạ Mộc trước nay chưa từng gặp giáo sư tâm lý học Đại Tây nói.
Đại Tây nghe vậy, nụ cười dần đạm nhạt, thần sắc đờ đẫn nhìn về phía Hạ Mộc.
Mỗi lần nàng cảm thấy khó xử, đều sẽ lộ ra thần thái như vậy, giống như linh hồn từ đôi mắt, dần dần trốn vào trong cơ thể.
" Úc, không sao!" Hạ Mộc lo lắng Đại Tây khó xử, vội vàng cười nói: "Loại chương trình học này, không tiện dẫn người không liên quan theo cũng rất bình thường, ta có thể bảo Quyển Quyển âm thầm dẫn ta đi gặp nàng."
Đại Tây thở phào nhẹ nhõm, khôi phục thần sắc hoạt bát: "Ngươi cũng muốn làm thôi miên sao? Ngươi có tiếc nuối không cách nào bù đắp sao?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Bây giờ còn không có, nhưng nếu như không gặp được nàng, ba tuần sau, chỉ sợ sẽ phát sinh tiếc nuối ta không cách nào bù đắp."
Quá trình âm thần đi gặp nhà thôi miên không hề trắc trở, có Quyển Quyển cùng cô, đến chỗ nào cũng thuận lợi.
Phong cách thiết kế của viện nghiên cứu tâm lý học, có chút khác biệt so với những nơi khác, bất luận là bố cục bên trong, hay là sắc điệu ánh sáng, hoặc là điêu khắc bày trí, đều làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh bình thản.
Đi vào văn phòng giáo sư, trước cửa sổ hình bán nguyệt, ngồi một nữ nhân tóc ngắn đang cúi đầu đọc sách.
Nàng mặc tây trang, tóc ngắn giỏi giang thành thục, tai trái có một chiếc bông đinh, thoạt nhìn dường như hơn ba mươi tuổi nhưng làn da căng mịn, không nhìn thấy nếp nhăn, có loại khí chất thành thục siêu thoát.
Nhưng Đại Tây từng nói, vị nữ giáo sư này đã năm mươi hai tuổi.
" Úc, các ngươi đến rồi?" Giáo sư ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc lúc đọc sách thay đổi, trong nháy mắt hóa thành nhiệt tình, dường như rất chờ đợi các nàng đến.
Cảm giác đó khiến Hạ Mộc thoải mái, cảm thấy bản thân rất được nàng hoan nghênh.
Nụ cười trên mặt giáo sư, giống như hương tân mở ra sau khi kịch liệt lay động, nhiệt tình không hề phòng bị.
Lúc nàng chuyển đôi mắt màu xanh lục nhìn Hạ Mộc, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, một loại cảm giác trầm tĩnh sâu sắc, trong nháy mắt khiến nỗi lo nghĩ liên tiếp mấy tuần của Hạ Mộc hòa hoãn.
" Buổi chiều tốt lành, giáo sư Griffin." Hạ Mộc lịch sự gật đầu với nàng.
" Gọi ta Milna là tốt rồi, mời ngồi." Giáo sư chỉ chỉ sô pha, sau đó đứng dậy, nâng tay phủng khuôn mặt của Trứng Cuốn điện hạ...
Như là xoa đầu chú có nhỏ lông xù, Milna từ ái lay động đầu của điện hạ, vô cùng thân thiết chào hỏi: "Buổi chiều tốt lành, con rồng ngốc của ta."
Đoạn Tử Đồng vẻ mặt không kiên nhẫn đẩy tay giáo sư ra.
Tám năm trước lần đầu tiên gặp mặt, Milna đã thích xoa bóp khuôn mặt bánh bao của Trứng Cuốn điện hạ, nhiều năm trôi qua, điện hạ rút đi vẻ mập mạp của trẻ con, nhưng giáo su vẫn thói quen không bỏ, mỗi lần lên lớp đều phải xoa một lần.
Mọi người ngồi xuống, trợ lý gõ cửa đi vào, bưng cà phê đến cho ba người.
Milna vỗ tay một cái, mỉm cười nhìn về phía Hạ Mộc: "Như vậy, nói cho ta biết đi tiểu cô nương, ngươi gặp phiền phức gì? Ta nghĩ ngươi đã rất nóng lòng rồi."
Hạ Mộc kinh ngạc trợn to mắt –
Vị giáo sư này hiển nhiên đã hiểu rõ lo lắng và sợ hãi trong lòng cô.
" "Huấn luyện bơi lội của Quyển Quyển." Hạ Mộc bắt đầu tự thuật bình cảnh gặp phải trong huấn luyện.
" Quyển Quyển ở trong nước rất không tự tin, thân thể của Địch Hách Lạp mật độ quá cao, lúc ở trong nước bơi lội không nhẹ nhàng như ở hình người, huấn luyện dậm chân tại việc nổi trên mặt nước, ta cảm thấy Quyển Quyển từ trong lòng cũng rất bài xích việc dùng thú hình huấn luyện, cho nên..."
Đoạn Tử Đồng khoát tay, ngăn lại cô tự thuật, thần sắc nghiêm túc nghiêng đầu bổ sung: "Xin lỗi, Hạ tiểu thư, còn có vấn đề chi trước ngắn và tỉ trọng của đầu, xin cũng nói rõ, bằng không giáo sư sẽ thật sự cho rằng ta là bởi vì không có lòng tin tạo thành cản trở tâm lý."
Hạ Mộc liếc hùng ấu tể một cái, không phục biện giải: "Nhưng ngươi có cánh, lúc phi hành không cần đến chi trước, bơi lội vì sao càng muốn ỷ lại chi trước? Chủ yếu cũng là trong lòng ngươi căn bản không tin bản thân có thể làm được."
Thật ra trước khi đến, Hạ Mộc nói ra ý đồ, Trứng Cuốn điện hạ liền không mấy vui vẻ, nhưng vì để con mèo ngốc hết hy vọng, nên vẫn thuận theo mà dẫn cô đến đây.
Lúc này, đối mặt giáo sư tâm lý học, sự phân kỳ của hai người cuối cùng che giấu không được, bắt đầu rồi kịch liệt tranh luận –
"Đây không phải vấn đề tin hay không, lặn xuống nước và phi hành nguyên lý căn bản không giống nhau, nước sẽ không bởi vì chênh lệch nhiệt độ sản sinh sức nổi, lúc nổi trên mặt nước trở lực căn bản không cách nào cam đoan cân đối, cũng chịu ảnh hưởng của kết cấu sinh lý, mấy vấn đề này là tồn tại khách quan."
Hùng ấu tể biện giải khiến Hạ Mộc vô cùng lo lắng, lỡ như giáo sư bị Quyển Quyển thuyết phục, sẽ từ bỏ việc thử nghiệm, trực tiếp bảo cô cút đi thì sao!
Cho nên Hạ Mộc cực lực phản đối: "Ta cũng không phải bảo ngươi dùng kỹ xảo phi hành để lặn xuống nước, chỉ là cảm thấy ngươi chưa hẳn không thể nắm giữ kỹ xảo mới! Ngươi đã quên đồng thoại ở cố hương của Tây Mỗ sao? Địch Hách Lạp là thiên địch của cá mập, sao có thể không biết bơi lặn!"
Hùng ấu tể nhún vai mở tay phải ra: "Có lẽ là lúc tổ tiên của bọn họ lúc lên bờ mua thức ăn, gặp phải bọn ta, trên lục đại thức ăn nhiều như vậy, bọn ta không cần lặn xuống biển săn bắt."
A a a a! Cá mập thời viễn cổ đi mua thức ăn cái gì chứ!
Hạ Mộc đã sắp xù lông, đầu óc bắt đầu bị kẹt, cô vốn dĩ biện luận không thắng được Đoạn Tử Đồng, cơn giận xông lên lại bắt đầu thắt lưỡi: "Ngươi, ta... Ta là nói..."
" Đừng có gấp, thân ái." Giáo sư vỗ vai trái của Hạ Mộc, giọng nói của nàng dường như có một loại ma lực làm cho người ta trầm tĩnh, thập phần ôn hòa nói: "Tình huống ta đã hiểu rõ, nói cách khác, ngươi cho rằng bơi lội trắc trở là bởi vì vấn đề tâm lý, Quyển Quyển lại cho rằng đó là vấn