Lỗ tai của điện hạ mặt bánh bao, vào lúc này lại khẽ run lên, một đôi tử đồng nhạy bén bắt được thần thái thất kinh của Hạ Mộc, nhất thời hài lòng híp mắt: "Được, cái này đi."
Hạ Mộc: "..."
Ấu tể béo này căn bản không phải đang so sánh mức độ nghiêm trọng của hình thức xử phạt!
Nàng vừa rồi vẫn quay đầu nhìn biểu tình của Hạ Mộc, chỉ là muốn xác nhận hình thức xử phạt chủ nhiệm đưa ra có khiến Hạ Mộc cảm thấy kinh hoảng hay không.
Nói thật ra, điện hạ cũng không rõ hình thức xử phạt nào mới tính là nghiêm khắc, chỉ cần Hạ Mộc chịu không nổi, điện hạ liền thoả mãn.
Ấu tể xấu xa!
Mặt bánh bao tròn tròn nhìn như vô hại, mở ra bên trong nhất định đều là đen!
Hạ Mộc hận đến nghiến răng nghiến lợi, đối phương chỉ là một đứa bé sáu tuổi, cô vốn nên giả vờ cực kỳ bi thương lúc chủ nhiệm báo ra phương thức xử phạt đầu tiên.
Nhưng mà, biểu hiện của đứa bé này trước đó có vẻ đặc biệt trầm ổn, khiến Hạ Mộc đánh giá cao chỉ số thông minh của nàng, vì vậy không dám giở chút thông mình vặt của mình, cho nên mới bị ấu tể phúc hắc này đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Hạ Mộc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Đoạn Tử Đồng, đôi mắt mèo màu hổ phách gần như toát ra lửa!
Xác nhận hình thức xử phạt, giáo viên chủ nhiệm cung tiễn điện hạ ra ngoài.
Hạ Mộc ngũ lôi oanh đỉnh. Ở lại văn phòng chậm chạp không chịu rời khỏi.
Kiểm điểm trước toàn trường.
Học bổng của cô không còn nữa.
Vai diễn trong vở kịch còn khó bề xác định, con đường kiếm tiền duy nhất của cô cũng đã bị phá hủy.
Chỉ có thể chấp nhận quyết định?
Ngôi nhà đã sống mười ba năm kia, còn có cuộc sống mỹ hảo thích ý trước khi ba mẹ bị hãm hại cùng những hồi ức tốt đẹp của cô.
Cô luyến tiếc từ bỏ, không muốn cấp nhận sự thật bản thân từ công chúa biến thành kẻ ăn mày.
Tất cả cuối cùng sụp đổ, cô cái gì cũng không thể giữ lại được.
Không, cô không thể chấp nhận.
"Chủ nhiệm..." Hạ Mộc ở văn phòng không chịu đi, nghẹn ngào khẩn cầu: "Hình phạt này đối với em mà nói là quá nghiêm trọng, em thật sự không phải cố ý cào điện hạ, thầy có thể dàn xếp..."
Chủ nhiệm nhíu mày, ánh mắt thương tiếc nhìn cô, lắc đầu thở dài nói: "Cũng may điện hạ tuổi còn nhỏ, thầy mới có thể giúp em giải quyết riêng, nếu như chuyện này giao cho nhà trường và luật sư hoàng gia đàm phán, ba mẹ em cũng sẽ bị liên lụy."
" Lẽ nào không còn cách nào khác sao?" Hạ Mộc vành mắt phiếm hồng.
Chủ nhiệm suy nghĩ một chút, đáp: "Quy trình xác nhận hình thức xử phạt, mất khoảng ba tháng, trong thời gian này, nếu như điện hạ đồng ý huỷ bỏ xử phạt, vậy vạn sự đại cát. Yên tâm, thầy sẽ căn dặn các giáo viên ở trường tiểu học tìm cánh dỗ dành điện hạ bỏ qua chuyện này, sự tình hẳn là còn có cơ hội xoay chuyển."
Hạ Mộc mở to hai mắt, dụi mắt một cái, cấp thiết hỏi: "Chỉ cần trong vòng ba tháng điện hạ tha thứ cho em, vậy hình phạt có thể hủy bỏ?"
Chủ nhiệm gật đầu.
Tan học về nhà, Hạ Mộc không dám nói chuyện này với ba mẹ, bài tập cũng không có tâm tư để làm, mà tự giam mình trong phòng, bắt đầu lập kế hoạch xin lỗi.
Đầu tiên, phải chuẩn bị một món lễ vật nhỏ cho Trứng Cuốn điện hạ.
Hạ Mộc lần đầu gặp Trứng Cuốn điện hạ, trong tay nàng đang cầm một con thú nhồi bông, là một con thỏ bông trong phim hoạt hình.
Hạ Mộc còn nhớ rõ, lúc cô cướp được trong tay, sờ thấy chữ NHK thiêu nổi trên con thú nhồi bông kia.
Hạ Mộc mở máy vi tính xách tay, lên mạng tìm thông tin về con thú nhồi bông, cô định mua một con cùng loại, tặng cho điện hạ làm quà tạ tội.
Tìm kiếm thuận lợi hơn dự đoán, từ khóa tìm kiếm 'thỏ bông NHK', hiện lên ở trang đầu cơ bản đều là loại điện hạ ôm hôm đó.
Kỳ quái là, tuy rằng kiểu dáng đều giống nhau nhưng giá cả lại khác nhau trời vực.
Một phần có giá trong khoảng 80-150 tệ, tên sản phẩm là 'thú bông NHK, đồ chơi an toàn không độc chất SQ, đầy đủ chứng nhận."
Một phần khác, giá cả nằm trong khoảng 5800-6400 tệ, hàng tên là 'thú bông NHK chính hãng'.
Hạ Mộc trợn tròn mắt, giá tiền này, hiển nhiên là do khác biệt giữa hàng nháy và chính hãng.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, con của điện hạ, nhất định là loại hơn một vạn.
Nhưng mà, hàng nháy giá cả như vậy mới phù hợp với dự toán của Hạ Mộc.
Cái gì mà đồ chơi! Bán mắc như vậy! Chèn ép người khác sao!
Hạ Mộc thà rằng chính mình hiến thân, để Trứng Cuốn điện hạ cắn một cái!
Mèo tai cụp đối với Địch Hách Lạp mà nói, cũng là thực phẩm a!
Hạ Mộc ai oán mở trang web bán con thú bông chính phẩm giá rẻ nhất — 5888 tệ, cẩn thận nhìn một chút, lại mở trang web bán hàng nháy — 148 tệ, bắt đầu so sánh.
Nhìn hình như rất tương tự...
Nhưng cô rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này, nhận lỗi lại tặng hàng giả, cũng quá mất mặt.
Mấu chốt là loại đồ chơi ấu tể này, rất nhiều điều cần chú ý, Trứng Cuốn điện hạ nếu như không để ý nuốt phải, ngộ độc thức ăn làm sao bây giờ? Cô lại phạm trọng tội...
Bất luận có phải chênh lệch giá cả do giá trị thương hiệu hay không, chênh lệch giá lớn như vậy, khẳng định có lý do của nó.
Hạ Mộc vốn cũng không phải là một người ham rẻ, cũng không tin bầu trời rơi xuống bánh nướng, nhưng cô thật sự mua không nổi đồ chính hãn.
Cô tắt trang web đi, bỏ qua ý định tặng thú bông.
Làm sao bây giờ?
Cô một tay buông gương mặt nhỏ còn nét trẻ con, một bên mở Weibo, tìm tòi tin tức về Trứng Cuốn, muốn thử tìm hiểu những sở thích khác của điện hạ.
Rốt cuộc, một tin tức nhảy vào mắt cô.
Tháng trước vương hậu đang một trạng thái trên Weibo: "Cục cưng thể trọng có phần vượt mức, hy vọng các giáo viên chống đỡ được cục cưng làm nũng cùng đe doạ, không nên cho nàng ăn đồ ngọt ngoài ba bữa chính."
Hạ Mộc: "..."
Đồ ngọt? Điện hạ sẽ uy hiếp lợi dụ cầu ăn đồ ngọt?
Nói cách khác, điện hạ thích ăn đồ ngọt, cái này cô có thể mua được!
Thời gian bắt đầu buổi học của bậc tiểu học là tám giờ rưỡi, tan học là bốn giờ, hoàn toàn sai biệt với khối trung học, nhưng các ấu tể buổi trưa không ra khỏi trường, do các giáo viên sắp