“Vị Thạch đại sư này thật đúng là trò giỏi hơn thầy, màu xanh đậm hơn màu lam đó nha.
Lần này sau khi đại hội giám bảo kết thúc, tự ta cũng thành tâm mời ngươi tới phủ thành chủ làm khách, đây là do thành chủ của bọn ta mời, đã mời rồi thì ắt phải đến.”Hoàng Bào Bàn Tử nói một lời này đã khiến tất cả thế lực trên toàn sân lúc bấy giờ đều dấy lên nỗi chấn động và khó tin!Vị thành chủ Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi đó vậy mà lại chủ động mời người khác đến làm khách?“Hắn chính là vị Thần Toán Tử Thạch Nhạc Chí lưu truyền đến mức nóng như lửa gần đây đó sao?”"Ngay cả thành chủ Vạn Linh thành cũng đã bị kinh động đến, trọng lượng của tiểu tử này nặng đến vậy ư."Tất cả mọi người để ý đến Lâm Thần."À...!Được thôi, ta sẽ đi."Lâm Thần bị ánh mắt chấn động bắn đến từ người xung quanh lúc bấy giờ làm cho chẳng hiểu ra sao, chuyện thành chủ này mời bản đại soái bức hiếm thấy đến vậy cơ à? Ai nấy cũng trông hệt như phát hiện ra đại lục mới vậy.“Ha ha, nghe nói Nam Cung gia tộc cũng tới, xem ra hôm nay đại hội giám bảo có trò hay để nhìn đây! Vân Phàm huynh, ta đi vào trước.
Bên trong còn có rất nhiều lão bằng hữu khác nữa.”Hoàng Bào Bàn Tử liếc mắt nhìn Lâm Thần một cái thật sâu, rồi ngay lập tức nói một tiếng với Thượng Quan Vân Phàm, trực tiếp đi vào trong hội trường."Bọn họ kinh ngạc như vậy làm gì?"Lâm Thần nghiêng đầu sang dò hỏi Thượng Quan Bích Hàm, hiếu kỳ hỏi."Lâm Thần công tử không biết sao, thành chủ của Vạn Linh thành này là một vị giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nghe nói những người được chứng kiến gương mặt xinh đẹp ấy đều không khỏi thán phục, rằng dung mạo vào phong thái của nàng ấy đều hệt như tiên nữ hạ phàm.”Thượng Quan Bích Hàm kiên nhẫn giải thích, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển sóng biếc, bí mật quan sát nét mặt Lâm Thần."Thì ra là một vị đại mỹ nữ à nha!"Sự hứng thú trong lòng Lâm Thần tăng cao, Thượng Quan Bích Hàm khẽ cắn chặt hai hàm răng trắng, đôi mắt đẹp thoáng lóe lên."Không nghĩ tới Lâm Thần tiểu hữu vậy mà lại được thành chủ ưu ái, chậc chậc chậc, chúng ta cũng đi vào đi."Thượng Quan Vân Phàm kinh ngạc tán thán lấy làm kỳ lạ, ngay sau đó dẫn theo toàn bộ người trong Thượng Quan gia tộc nối đuôi nhau tiến vào!Sau khi bọn người Lâm Thần vào trong, mấy bóng người khoác áo bào màu bạc âm thầm theo dõi hắn cũng theo đó đi vào.
Mà người áo đen cầm đầu đám người ấy chính là Nghiêm đại sư lúc trước đã bại dưới tay Lâm Thần!“Tiểu tử, lần này bí mật trên người tên Toán sư nhà ngươi, lão phu đã nắm chắc phần thắng rồi!”...Trong hội trường chia làm ba tầng giai, chỗ ngồi tản ra xếp thành hình chiếc quạt, có thể chứa không chỉ vạn người, hai bên có cao thủ Chiến Phách cảnh trấn giữ.Bước vào trong hội trường, Thượng Quan Bích Hàm giới thiệu từng thế lực trên hiện trường một cho Lâm Thần.Có Nam Cung thế gia của hoang vực, tình hình giám bảo chỉ sàn sàn với Thượng Quan thế gia.Tổ chức Du Hiệp Giám Bảo của Thanh Nguyệt thành, đông đảo các Giám Bảo sư của Địa Linh môn ở hoang vực lần trước.
Tất cả đều là nhân vật làm mưa làm gió trong hoang vực!Thậm chí ngay cả những người có thể tiến vào hội trường, không phú thì cũng quý.
Hoặc là có thể đi vào đại hội giám bảo cũng đều là nhân vật có chút danh tiếng trong hoang vực!Lần đầu tiên tham gia loại sự kiện trọng đại như đại hội giám bảo này, Lâm Thần nghe đến say sưa ngon lành, yến tiệc thịnh soạn đến thế hoàn toàn không phải thứ Lâm Thần có thể chạm tay vào khi còn ở Thần Vũ tông