Ấn tượng của Thẩm Trĩ đối với bố của Thẩm Hà dừng lại ở vài năm trước.
Thẩm Hà đang quay phim bên ngoài, cô ở nhà một mình nhận được điện thoại của quản lý tòa nhà, bình thường sẽ không vì mấy chuyện vớ vẩn mà làm phiền.
Thẩm Trĩ xuống dưới lầu, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, cô đã hiểu nguyên nhân tại sao nhân viên công tác không dám làm bừa.
Vẻ ngoài của Thẩm Hà được di truyền từ bố anh.
Vốn bố anh vẫn còn rất trẻ, công thêm bề ngoài không già, hơn bốn mươi tuổi vẫn phong lưu hào phóng lắm.
Cộng thêm mồm mép, mọi thứ suôn sẻ, tự xưng mình là bố của nam diễn viên nổi tiếng quả thực khiến người ta tin phục.
Thẩm Trĩ còn nhớ, ngày hôm đó, bố Thẩm Hà chải ngược mái tóc ra sau, cúc áo được cài đến nút trên cùng, thích nói thích cười, cả người tản ra hơi thở thoải mái tự do.
Có chút giống với Thẩm Hà, lại không được giống cho lắm.
Lúc bọn họ kết hôn từng gặp qua, chỉ là không duy trì liên lạc.
Thẩm Trĩ liên lạc với Thẩm Hà qua người đại diện.
Lúc nghe thấy tin này, Thẩm Hà do dự một lúc.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Trĩ mở lời: “Để tôi đón bố lên trước.” Anh không có dị nghị, chỉ nói: “Không cần đối xử tốt với ông ta.”
Thẩm Trĩ cúp điện thoại.
Bố Thẩm Hà lập tức cười nói: “Có phải nó bảo con đừng đối xử tốt với ta không?”
Thẩm Trĩ mỉm cười.
“Đã lớn bằng này rồi, sao mà chẳng thành thục lên chút nào thế,” Ông ta lại nói, “Đứa trẻ này.”
*
Hoa Tử Sâm tặng Thẩm Trĩ một chiếc đồng hồ kim cương làm quà tạ lỗi vì ngày hôm đó cấp dưới không tận trách khiến cô phải chịu hoảng sợ.
Thẩm Trĩ đeo lên nhìn nhìn, sau khi biết giá trị của nó, lại âm thầm cất đi.
Ông ta khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, duy trì nụ cười nói: “Tôi nói sao Thẩm Hà vừa nhận điện thoại đã đi mất.”
Cô nói: “Gần đây quan hệ giữa ông và chồng tôi tốt nhỉ.”
“Phải đấy, con người cậu ấy rất nice, hơn nữa rất có suy nghĩ.” Hoa Tử Sâm nói, “Tôi cảm thấy rất hợp để làm bạn.
Cô không thích sao?”
Lời thật lòng đương nhiên không thể nói.
Thẩm Trĩ lắc đầu, hòa nhã cười rộ lên: “Nếu lãnh đạo và ông xã là bạn bè, không biết có thể tăng lương cho tôi không.”
Hoa Tử Sâm cũng cười: “Công tư phân minh.”
Sau khi xuống dưới lầu, Thẩm Trĩ chạy thẳng tới sân bay, cô không phải người bản địa, Thẩm Hà cũng không.
Vừa lên máy bay, hai người đều bắt đầu ngủ bù.
Trợ lý có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Trĩ về quê của Thẩm Hà, trước khi kết hôn có tới thăm hỏi mẹ kế của anh.
Nhiều ấn tượng nữa cũng không có, chỉ nhớ rằng căn phòng đó rất nhỏ, bữa tối mẹ kế anh làm bánh chưng nhân đậu đỏ.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều chịu khống chế từ công việc, không thể nào ăn quá nhiều, vậy nên hai người chỉ bóc một chiếc, dùng thìa tách thành hai nửa chia nhau ăn.
Sau đó bà mẹ kế thân hình đậy đặn của anh nở nụ cười hiền từ, dùng giọng phổ thông mang nặng khẩu âm để nói chuyện, tốt, tốt, hai đứa rất tốt.
Bọn họ chạy đến nhà tang lễ trước.
Trước mắt vẫn chưa hỏa táng, linh đường vẫn đang được bố trí, Thẩm Hà đi quanh một vòng không nói gì.
Sau đó bọn họ quay về nhà.
Bố của Thẩm Hà rời bỏ mẹ kế không lâu, Thẩm Hà cũng dọn ra khỏi đó.
Dựa theo lời nói sau này của anh chính là “Không còn mặt mũi để ở lại nữa”.
Cũng đúng.
Anh và gia đình mẹ là dựa vào bố anh mới liên hệ lại với nhau, nhưng bố anh năm lần bốn lượt ngoại tình, cuối cùng, ông ta còn chạy theo người phụ nữ mà ông ta tằng tịu, hoàn toàn vứt bỏ gia đình.
Hoàn cảnh như này, quả thực Thẩm Hà không cách nào sống với mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ dưới một mái nhà nữa.
Lúc đi vào khu chung cư, Thẩm Trĩ ngẩng đầu nhìn lên những cành cây chồng chéo vào nhau.
Thẩm Hà dùng ánh mắt nghi vấn nhìn cô, cô chỉ giải thích: “Đã lâu không tới rồi.”
Ra mở cửa, là em trai của Thẩm Hà.
Học sinh cấp hai vẫn có chút ngây thơ trẻ con, đôi mắt rất to, rất sáng, thừa hưởng được gương mặt tròn và mái tóc màu nâu từ bố mẹ, lờ mờ có thể nhìn thấy chút bóng dáng của bố mình.
Em trai anh để bọn họ vào nhà, mẹ kế từ trong phòng bếp đi ra.
“Hai đứa tới rồi, mệt lắm đúng không? Hôm nay nó mới xin nghỉ ở trường học chạy về.” Bà nói, “Cơm xong ngay đây.”
Thẩm Hà gật đầu: “Bố trí cũng gần xong rồi, chúng ta ăn xong thì qua đó.”
Trợ lý vừa bước vào, căn phòng càng trở nên nhỏ hẹp hơn.
Vì để trả ơn, Thẩm Hà đã mua thẳng một căn nhà cho mẹ kế, nhưng người phụ nữ này quá khách sáo, luôn để cho thuê, mà không dọn qua đó ở.
Thẩm Trĩ muốn thay quần áo, cho nên chọc chọc Thẩm Hà.
Trước khi bọn họ tới đã mặc đồ đen trang trọng.
Hai người bước vào căn phòng Thẩm Hà ở trước đây, nay đã thành phòng để đồ lặt vặt.
Đèn trong phòng đã hỏng mất.
Thẩm Hà ấn mấy cái cũng không có phản ứng.
May mà tủ lạnh được đặt ở đây, có chút ánh sáng nhạt tỏa ra.
Cô nói không vấn đề gì, anh liền đóng cửa lại.
Thẩm Trĩ mặc một chiếc váy liền màu đen.
Lúc mở cửa ra đúng lúc nghe thấy tiếng cười truyền từ phòng khách tới.
Bọn họ đều chẳng mấy bi thương.
Ít nhất biểu hiện ra ngoài chính là như vậy.
Một lần nọ trước khi kết hôn, mẹ kế của Thẩm Hà kéo tay Thẩm Trĩ nói mất câu riêng tư.
“Chúng ta luôn coi như bố nó chết rồi.” Người phụ nữ một mình nuôi con trai nói.
“Rất đau khổ đúng không?” Thẩm Trĩ hỏi.
“Đúng là có đau khổ, nhưng không nghĩ như vậy thì sẽ đau khổ cả đời.” Bà nói, “Như thế này ít nhiều cũng tốt hơn chút.
Gã đó không có lương tâm, nhưng con trai của lão, Thẩm Hà, nó là đứa có lương tâm.
Con có thể kết hôn với nó, thực sự rất cảm ơn con.”
Hồi ức ngắn ngủi kết thúc, Thẩm Trĩ đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Hà đã mặc một bộ đồ đen, mái tóc trước trán được trải gọn ra sau đang vui vẻ mỉm cười, nụ cười của anh khiến người ta nghĩ tới không khí buổi sớm ngày đông, lúc hít vào trong phổi cảm thấy lạnh lẽo, nhưng mát mẻ khiến người ta khó lòng vặn lại.
Thẩm Hà là con cả của bố anh, cho nên đương nhiên phải quay về chịu trách nhiệm chủ trì tang lễ.
Nhờ có nó mà Thẩm Trĩ gặp được không biết bao nhiêu người nhà họ Thẩm mà cô không quen biết____Tuy rằng cô cũng mang họ Thẩm.
Trợ lý cá nhân cũng không tiện nhúng tay vào, may mà Thẩm Hà sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rõ ràng.
Trước giờ chỉ cần là chuyện anh muốn làm sẽ làm đến nơi đến chốn, Thẩm Trĩ cũng rất rõ ràng.
Ngày thứ hai là mang đi hỏa táng.
Thẩm Hà biểu hiện rất trấn tĩnh, chẳng thấy khổ sở chút nào, thậm chí còn có vẻ như trút được gánh nặng.
Bọn họ không quay lại linh đường.
Thẩm Hà hỏi cô một câu: “Trước kia nhà cô có tảo mộ không?”
“Có, ngồi xe khách tới nhà thờ, tạt nước thánh lên giá chữ thập, a-men.” Thẩm Trĩ vừa nói vừa làm tư thế chắp tay.
Cô hỏi tiếp: “Còn anh?”
Anh ngửa đầu lên, vận động vai cổ nói: “Tôi chẳng rõ ràng chút nào.”
“Không rõ ràng gì cơ?”
“Ừ,” Anh trịnh trọng trả lời như không có gì, “Họ hàng tới thăm viếng hai ngày nay, tôi chẳng nhận ra mấy người.”
Thẩm Trĩ bất giác cười rộ lên.
Điều này không thể trách cô được, biểu hiện của bản thân anh cũng rất hài hước.
Thẩm Hà nói: “Thật đó.
Nghĩ kĩ lại, tôi