Đinh Nghiêu Thải tới, Thẩm Trĩ đang ở dưới phòng khách tiếp đón chị ta.
Ghê sô pha mềm mại lõm xuống, Thẩm Trĩ ngồi bên trên, mặc bộ quần áo ở nhà, tay cầm cốc giữ nhiệt, là cốc trà cẩu kỷ nóng hổi nghi ngút khói.
“Không phải chuyện gì lớn, nhưng vẫn phải thông báo cho em biết.
Gần đây chị đang xử lý một bài đăng.” Đinh Nghiêu Thải gửi tài liệu cho cô.
Thẩm Trĩ chậm rãi đọc.
Tiêu đề là câu hỏi không nghi ngờ gì là vấn đề thường thấy trên mạng hiện giờ___Ý nghĩa của nó rõ ràng không hề đề cập tới câu hỏi, nhưng lại cứ khăng khăng dùng giọng điệu chất vấn.
“Đôi vợ chồng cùng họ có phải người nào chơi của người nấy không?”
Phía trước còn đóng mở ngoặc thêm vào câu ngôn ngữ lưu hành đã hết date “Có ảnh có chân tướng”.
Sau khi kích vào, chủ thớt ẩn danh đã tổng hợp lại một số bức ảnh chụp Thẩm Trĩ trên đường hoặc dạo phố, giống như dựa vào những thứ này để chứng minh độ tin cậy.
Rồi tiếp tục công khai không ít những bức ảnh mà Thẩm Trĩ chụp chung với những người đàn ông khác có lý do chính đáng.
Sau đó tuồn ra tin nội bộ, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ vào cùng một nhà hàng trong một ngày, nhưng người trước kẻ sau đi vào cùng bạn đồng hành khác nhau.
Rõ ràng là chuyện bịa đặt.
Nhà hàng kia không thể tới nữa.
Thẩm Trĩ nghĩ vậy.
Chỉ dựa vào nội dung như thế này cũng chẳng hề hấn gì tới thương hiệu hai vợ chồng họ Thẩm gây dựng bấy lâu nay.
Nhưng đã có người xào thành bài hot, đương nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng ít nhiều.
Đầu tiên là đề phòng hậu hoạn, thứ nữa là tránh cho bên Thẩm Hà sinh ra bất mãn, Đinh Nghiêu Thải đã ra mặt xử lý xong xuôi.
Thẩm Trĩ biểu thị đồng tình, nói: “Có phải em lộ liễu quá không?”
“Chị cũng nghĩ như vậy đấy.
Nhưng mà bọn chúng cũng chẳng có tác dụng gì, một chút chứng cớ đáng tin cũng không đưa ra được, thực sự muốn hỏi bọn chúng “How dare you”.” Nhìn Đinh Nghiêu Thải có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế ước gì có thể vặn gãy cổ hết những kẻ ngáng đường, “Nhưng mà loại người này cũng chẳng hiếm gặp.
Không cần lo lắng.
Em sống tốt, tự nhiên sẽ chặn đường của người khác.”
Thực tế thì Thẩm Trĩ cũng chẳng lo lắng mấy.
Cô và công ty trước giờ vẫn luôn chung sống hòa thuận, nhân viên công tác có thể đi cùng tới bước đường ngày hôm nay cũng có đầy đủ sức đoàn kết.
Hai người trò chuyện được kha khá, Đinh Nghiêu Thải chuẩn bị bẻ lái sang chủ đề tiếp theo.
Trên lầu bỗng truyền tới một luồng tạp âm chói tai.
Đinh Nghiêu Thải bị dọa giật mình, bỗng thảng thốt trong khoảnh khắc rồi trầm ngâm nhìn sang gương mặt của Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ lại vô cùng trấn định.
Cô chậm rãi uống một hớp trà: “Có lẽ anh ta đang ôn lại bài tập đàn cello ngày hôm qua.”
“Đó có lẽ là âm thanh của đàn violin.”
“Hồi đại học âm nhạc của em không được tốt lắm.” Thẩm Trĩ điềm tĩnh giải thích thay cho mình, thuận tiện giục chị ta mau chóng tiếp tục, “Đừng bận tâm đến anh ta là được rồi.”
Mà tiếng đàn violin dừng lại một lúc lâu, có lẽ người khởi xướng kia cũng vô cùng phiền não về hành động không theo kết cấu của bản thân, dứt khoát ấn lên phím đàn dương cầm.
Chỉ mấy phím ngắn ngủi, nhưng u uất và buồn thương được lộ rõ trong từng phím đàn.
Ngay cả khóe môi của Đinh Nghiêu Thải cũng bất giác mỉm cười: “Cậu ta đang chuẩn bị cho kịch bản Sùng Ngu được mua kia hả?”
“Vâng.” Thẩm Trĩ nói, “Anh ta rất thích vai diễn đó, cho nên muốn thử sức một chút.”
Đó là một thiên tài âm nhạc sở hữu hội chứng bác học.
Chỉ cần nhạc cụ tới tay, trong vòng năm giây đồng hồ có thể biểu diễn thành thạo khúc nhạc, chỉ huy dàn nhạc giao hưởng cũng như cá gặp nước.
Cho nên đương nhiên sẽ có rất nhiều phân cảnh thể hiện tài năng âm nhạc.
Không chắc sẽ lấy được vai diễn này, nhưng vẫn bắt đầu học rồi.
Chính vì có khả năng không lấy được, vậy nên mới càng phải chuẩn bị đầy đủ, tận dụng hết mọi khả năng để chiếm lấy ưu thế.
Nửa tháng trước Thẩm Hà đã nhờ người mời một giáo viên cực kì có uy tín, chăm chỉ học nhạc cụ, cũng cố ý chạy đi xem dàn nhạc giao hưởng diễn tấu.
Nhờ phúc của anh, Thẩm Trĩ cũng có cơ hội được nghe âm nhạc cổ điển vài lần.
Trên thực tế, Đinh Nghiêu Thải rất thưởng thức Thẩm Hà.
Giống như thưởng thức Thẩm Trĩ vậy.
“Nghe nói có nhiều người đang giành lắm đấy,” Chị ta nói, “Nhưng chị cảm thấy cậu ta được.”
Thẩm Trĩ trả lời: “Hi vọng thôi.”
Anh tốt cô cũng tốt.
Dù sao bọn họ cũng là châu chấu cùng trên một chiếc thuyền.
“Kịch bản của em xem chưa?” Đinh Nghiêu Thải nói, “Một khi vào đoàn là mất non nửa năm đấy, em để tâm một chút đi.”
“Biết rồi mà.” Thẩm Trĩ nói.
Trên tay cô đang có một kịch bản phim truyền hình cổ trang trạch đấu, tùy tiện nghe tiếng gió, đại để tới lúc đó sẽ cùng một đám phụ nữ không kém bao nhiêu tuổi tranh tài khoe sắc.
Đinh Nghiêu Thải xử lý công chuyện của mình một hồi rồi ghé tới, đè giọng hỏi cô: “Hai đứa bọn em thương lượng xong chuyện ly hôn hay không chưa?”
Thẩm Trĩ hiếm hoi lắm mới phản ứng kịch liệt như cá vàng bị dọa.
Cô cau mày, ngồi lùi xuống ghế nói: “Vẫn chưa.”
“Em….”
“Em sẽ nói với anh ta.” Thẩm Trĩ nói.
Thái độ cứng rắn hiển nhiên là không muốn bàn thêm về chuyện này nữa.
Đinh Nghiêu Thải không muốn làm khó người khác, hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, cuối cùng nói: “Vậy thì tốt.”
Rồi nói thêm: “Em còn nhớ show thực tế có tên gọi là [Nam nữ kết hôn] trước đó không? Bọn họ lại liên lạc thêm lần nữa, chị biết hai đứa không hứng thú.
Nhưng mà người ta đưa nhiều tiền lắm đó, quan hệ lại sâu rộng, vậy nên cấp trên của chúng ta và cấp trên bên chồng em đều ra chỉ thị.
Em chuẩn bị một chút.
Không còn việc gì khác.
Nhớ cuối tuần là sinh nhật của ân sư em đấy.
Chị đi trước đây.”
Thẩm Trĩ không ra tiễn khách.
Khóe môi cô dán lên mép cốc, yên lặng suy nghĩ, quả thực sắp đến sinh nhật của Trương Giang Nam rồi.
Thẩm Hà đi xuống lầu, đi thẳng đến tủ lạnh tìm nước uống.
Thẩm Trĩ không quay đầu, nói: “Sinh nhật của thầy Trương, tặng quà gì đây?”
Thẩm Hà uống nước xong, nghiêm túc cân nhắc một lát: “Macaron?”
Thẩm Trĩ yên lặng vài giây.
“Thầy Trương sẽ thích, dù sao thì ông ấy không thích chúng ta tiêu nhiều tiền.” Cô nói, “Nhưng sẽ bị sư mẫu nhéo tai đấy.”
“Không sao, tôi bị nhéo quen rồi.” Thẩm Hà nói.
Lúc còn đi học, anh nổi tiếng là sinh viên có vấn đề.
Thẩm Hà lôi điện thoại ra, nhanh nhẹn dứt khoát sắp xếp trợ lý tới cửa tiệm mà Trương Giang Nam thích ăn đặt một phần Macaron.
Hôm nay tới lượt Thẩm Trĩ nấu cơm.
Cô chuẩn bị trước hai phần, đưa cho anh một phần, phần còn lại thì nhét vào trong tủ lạnh, nhắc nhở nói: “Lấy ra hâm nóng rồi ăn.”
Trước giờ anh không kén ăn, luôn cho người ta một ấn tượng cho dù lấy thức ăn cho chó trộn với cơm thì vẫn ăn đến là ngon lành.
Thẩm Trĩ không giống thế, cô kiểu cách hơn nhiều, vậy nên cô ăn kiêng khá giỏi.
Mà Thẩm Hà lại là kiểu người sẽ âm thầm mang đồ ăn vặt cho Thẩm Trĩ trong thời gian cô ăn kiêng.
Cuộc hôn nhân này có thể duy trì tới hiện tại quả thực không dễ dàng gì.
Thẩm Trĩ kết thúc hoạt động, đọc sách chốc lát, sau đó đi tắm.
Đắp xong mặt nạ làm vệ sinh cá nhân xong quay về phòng, nhưng lại thấy quyển [Simmons dự tiệc] nên yên phận đợi cô quay về đang nằm trong tay của một người đàn ông trưởng thành cao 1m88.
Bước chân của cô khẽ dừng lại, sau đó ngang nhiên đi vào phòng ngủ của mình, tìm máy sấy tóc, rồi quay đầu lại, Thẩm Trĩ không biểu cảm nói: “Anh làm cái quái gì vậy?”
Thẩm Hà đang lật xem quyển sách, vừa đọc vừa nói: “Trên giường tôi toàn là nhạc phổ, mượn giường của cô ngủ một lát.”
Lúc Thẩm Trĩ ra ngoài tiện thể đi ngang qua cửa phòng anh.
Chỉ thấy trên nền đất, trên giường đều là nhạc phổ đang mở bung ra, bên trên còn đánh dấu chi chít, có lẽ trong chốc lát không tiện cất đi.
Đến khi quay lại, Thẩm Hà vẫn đang chăm chú lật xem cái gì đó.
Thẩm Trĩ dùng đấu gối di chuyển tới bên gối đầu liếc một cái mới nhận ra đó là kịch bản của cô.
Anh trịnh trọng đánh giá: “Cô diễn quả phụ? Vui lắm đấy.” Rồi ném qua một bên, tiếp tục lấy một quyển ở đầu giường bên kia lên xem.
Cũng chẳng rõ là xem được cái gì, gương mặt anh dần hiện ra nụ cười.
Cô nghiêng người ngồi xuống, lười biếng