“Diễn xuất của cô rất tốt.”
Đối với Thẩm Trĩ mà nói, những đánh giá như vậy cô đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Từng chuỗi tiếng “cắt” liên hoàn ẩn chứa phẫn nộ và bực bội vang lên, đạo diễn vội vã lượn quanh khung hình mấy vòng, khua tay mấy lần, khó khăn lắm cuối cùng cũng đè nén được tâm trạng không vui xuống, thay vào đó là gương mặt tươi cười khó coi hơn cả khóc, gắng sức dùng gương mặt hòa nhã vui vẻ nói: “Tiểu Thi à, tin nhắn tối qua tôi gửi cô nhìn thấy rồi chứ?”
Cô sao nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi nghiêng người trên ghế dựa, khi trợ lý đang bôi kem chống năng lên cánh tay thì khẽ ậm ừ hai tiếng, nghe thấy đạo diễn đang hỏi, mới miễn cưỡng buông chiếc quạt điều hòa trên tay xuống, õng ẹo nói: “Nhìn thấy rồi ạ!”
“Vậy sao cô không trả lời lại?” Đạo diễn ấn chặt hai tay lên lồng ngực.
“À! Tôi chưa trả lời lại sao? Vậy chắc do không cẩn thận quên mất rồi!” Thú vị nhất là, người không biết đóng phim thì lại rất giỏi nói dối.
Đạo diễn hít thở thật sâu, tiếp tục hỏi: “Tiểu Thi, có phải cô chưa đọc lời thoại không?”
Vừa nghe thấy câu này, Chu Ngữ Thi giây trước vẫn còn thở không ra hơi than thở cả người mình chỗ nào cũng đau bỗng đứng thẳng dậy, nói rất nghiêm túc: “Tôi đọc rồi đó!”
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Trĩ đã không còn ôm hi vọng có thể tiếp tục quay phim trong thời gian ngắn nữa, dứt khoát đi thẳng vào trong ô của trợ lý, cúi đầu thầm ghi nhớ vị trí của máy quay.
Đạo diễn nói: “Sao cô lại____”
Chu Ngữ Thi lập tức cắt ngang, tóm lấy cơ hội và lợi thế vào trong tay mình, nói không thành có: “Nếu như tôi chưa đọc, vậy ban nãy nói đó là những gì? Đạo diễn, anh có thể dạy bảo tôi, nhưng không thể vu oan cho tôi được!”
Đạo diễn cuối cùng vẫn có uy nghiêm của đạo diễn.
Cho dù kinh nghiệm của anh ta chưa được đầy đủ, cũng ngược xuôi theo tiền bối nhiều năm như vậy.
Anh ta cố gắng tranh luận bằng lý trí: “Không phải, Tiểu Thi này, trong phim là bối cảnh có niên đại.
Trên kịch bản là ‘Mọi thứ đều do tôi làm chủ’, nhưng cô nói là ‘Nên do tôi nói mới được tính’; trên kịch bản là ‘Gia phụ đã cố ý dặn dò không được lắm miệng’, cô nói là ‘Bố tôi nói rồi không được nói linh tinh’; trên kịch bản là ‘Vô cảm khiến tôi sầu tương tư’, cả câu [Phượng cầu Hoàng], cô bỏ qua nó luôn.
Như vậy mà được à?”
Rõ ràng khung cảnh có chút hài hước, nhưng nhân viên công tác của từng bộ phận chẳng ai hé ra một nụ cười.
Dù gì, chỉ vì một cảnh ngắn ngủi này, mọi người đã phơi người dưới cái nắng gắt cả buổi chiều.
Mà người thực sự đối mặt với mấy câu thoại này là Thẩm Trĩ thì đang thất thần, trợ lý nghiêng mặt không biểu cảm lau mồ hôi giúp cô.
Đạo diễn im lặng hồi lâu.
Phim trường cũng được, mà thiết bị cũng xong, tiền thuê đã được dự toán từ trước, còn có tiền lương của nhân viên công tác, lịch trình của diễn viên phải sắp xếp, toàn bộ đều là những tờ tiền đỏ rực.
Quay chụp không thể trì hoãn thêm được nữa.
Thân là người chế tác các tác phẩm điện ảnh truyền hình, chuyện đáng hận nhất chính là trơ mắt nhìn chất lượng tác phẩm của mình ngày càng xuống dốc.
Nhưng mà chẳng thể làm gì hơn được.
Chỉ đành cố gắng lồng tiếng cho vai diễn này thôi.
Chu Ngữ Thi là người do bên đầu tư nhét vào, đánh không được, mắng không xong, mà còn diễn từ tập 5 cho đến hết tập 50 nữa, chỉ nghĩ đến việc đó thôi đã khiến người ta muốn hộc máu.
Chuẩn bị tiếp tục quá trình quay chụp.
Chu Ngữ Thi cũng đứng dậy, bỗng không cẩn thận cốc nước ép chệch ra ngoài, bắn một chút lên góc váy.
[Thanh Mộng] tôn trọng sự thật của lịch sử, khảo chứng tuân theo chủ nghĩa hoàn hảo, trang phục đều là đặt may riêng, giá của một bộ của những vai diễn quan trọng đều vô cùng đắt đỏ.
Vai diễn trong phim của Thẩm Trĩ là một quả phụ trẻ, vai diễn của Chu Thi Ngữ là con gái thứ trong gia đình, đồ mà hai người đang mặc đều là đồ tang.
Một mảnh đồ màu trắng như tuyết phối với màu xanh của đường ngâm, vừa lạ mắt, vừa đặc biệt, giống như chuẩn bị đi tham dự buổi lễ Halloween vậy.
Sắp khiến anh chị em đằng sau ống kính tức điên lên.
“Cũng không sao chứ?” Người đại diện của Chu Ngữ Thi đi lên phía trước, đường hoàng nói, “Chẳng phải có người có quần áo giống cô ấy sao? Đổi bộ khác là ổn rồi.”
“Cái này____” Trợ lý trang phục lên tiếng.
Làm gì có quần áo giống hệt nhau, còn phải dùng kim chỉ sửa lại ngay tại hiện trường.
Nhưng lại bị đạo diễn đen mặt thông báo: “Đi đi.”
Trong mắt anh ta mang theo an ủi phần nào.
Anh ta cũng bất đắc dĩ.
Còn có thể làm gì được nữa đây? Xong chuyện thì yêu cầu bồi thường thôi.
Cảnh quay tước mắt vẫn phải làm cho xong.
Quan trọng nhất là tầm mắt chuyển qua, tràn ngập lo âu rơi trên người Thẩm Trĩ.
Tốt xấu gì Thẩm Trĩ cũng là nữ diễn viên tuyến một, là chị đại của Lương Nghi, phái thực lực, chỉ cần tùy tiện chọn một bộ trong lý lịch của cô đều là tác phẩm đạt được thành công cả về mặt thương nghiệp lần nghệ thuật.
Cô vốn dĩ nể mặt người khác mà hạ cát xê nhận phim này.
Còn đụng phải kiểu bạn diễn bất hợp tác.
Đạo diễn sốt ruột đến cực điểm, đang ngập ngừng do dự bỗng thấy Thẩm Trĩ nhìn sang bên này.
Cô nở một nụ cười.
Áo nhạt màu, tóc đen, lại thêm vẻ ngoài suy sụp sau khi mất chồng, gương mặt khổ sở đáng thương, Thẩm Trĩ nắm bắt được đúng chỗ đúng lúc.
Cô thản nhiên nói: “Mọi người đều không dễ dàng gì, vậy thì nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Chẳng hề tức giận chút nào, điệu bộ giống như chẳng hề bị quấy rầy chút nào.
Chẳng ai muốn bị cuốn vào cục diện kiểu này.
Thẩm Trĩ biết rõ ràng.
Nhìn thấy Chu Ngữ Thi, cô luôn bất giác nhớ tới những cái bạt tai phải chịu lúc quay phim trước kia, ngâm nước lạnh, đáy lòng từng cảm nhận được bi thương sầu khổ.
Mà nữ diễn viên khiến cô chịu đủ uất ức khi ấy, giờ đây đã sớm biến mất trong biển người, chẳng rõ đã đi tới nơi đâu.
Thời gian mà bọn họ tồn tại đều không dài.
Nhưng kiểu người này chắc chắn sẽ không biến mất.
Trong giới diễn xuất, ở cái nghề này, trên thế giới này.
Chu Ngữ Thi xoay quanh Thẩm Trĩ hai vòng, mặt mày rạng rỡ, điệu bộ vô cùng vui vẻ nói: “Xin lỗi nha.
Tiền bối.
Chị đã diễn cùng em lâu như vậy rồi mà vẫn chưa qua được nữa.”
Nói rồi, lại ghé sát bên tai cô, cố ý làm ra vẻ nghịch ngợm, thầm nói: “Đều trách đạo diễn! Đối xử với em cũng quá nghiêm khắc luôn!”
Từ đầu chí cuối, Thẩm Trĩ đều duy trì vẻ mặt như cười như không.
“Không sao cả.” Cô nói.
Nhân lúc Chu Ngữ Thi đi thay quần áo, anh quay phim thò đầu ra, đã nói thì nói cho hết: “Cô Thẩm, đâu cần phải khách sáo như vậy chứ? Nếu không phải cô ta, chúng ta đã xong việc từ sớm rồi.
Đúng là tức điên lên được____”
Thẩm Trĩ hơi giơ tay, ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa.
“Không sao đâu,” Cô mở miệng, vẫn là thái độ chẳng liên can đến mình, “Thực sự không sao đâu.”
*
Khi Thẩm Trĩ gặp được người sắp ở cùng mình một đêm, cô đã ăn xong bữa tối rồi.
Cách nói này có thể hơi có chút sở thích tồi tệ, nhưng việc quay phim vào lúc nửa đêm để chạy tiến độ quả thực chẳng phải là việc khiến người ta vui mừng gì, cũng chỉ có thể phát huy một chút cảm giác hài hước trong lòng mà thôi.
Rèm cửa sổ mà Thẩm Trĩ đặt mua trên mạng đã về, chỉ có thể làm phiền Thẩm Hà đi lấy đồ về, tiện thể báo cáo chút sắp xếp của ngày hôm nay, kể khổ kiếm thêm chút đồng tình.
Chỉ tiếc rằng Thẩm Hà hoàn toàn không get được, buột miệng hỏi: “Sao bây giờ chạy gấp thế?”
“Không rõ,” Thẩm Trĩ nói, “Hình như lịch trình của đứa trẻ kia không sắp xếp được.”
Thẩm Hà gửi một bức hình “Không còn gì để mất” tới.
Qua một lúc, anh lại tràn ngập tò mò tiếp tục hỏi: “Đứa trẻ nào vậy, lại dám để cô Thẩm của chúng ta điều chỉnh thời gian vì cậu ta?”
Thẩm Trĩ ngáp một cái, lại bị gọi đi dặm lớp trang điểm, tiện tay gõ chữ: “Quan tâm yêu quý lớp sau, người nào cũng có trách nhiệm.”
Sau đó anh không trả lời nữa.
Nhưng cô lại liếc nhìn điện thoại mấy lần.
Quay phim ban ngày và buổi tối hoàn toàn không cùng một tuyến thời gian.
Thẩm Trĩ thay một bộ áo mỏng, ôm lấy cánh tay, run rẩy trong màn đêm lạnh lẽo.
Đạo diễn trò chuyện với cô, ngay lúc này đây Trình Duệ Y chạy tới kịp.
Cậu ta rất hợp với từ “Mi thanh mục tú*” này.
*Gương mặt thanh tú.
Làn da của nam thần tượng trẻ tuổi rất trắng, đôi mắt rất sáng, dáng người cũng mong manh.
Cậu ta đã làm xong tạo hình, đi tới chào hỏi với mọi người xung quanh.
Trừ Chu Ngữ Thi ra, cậu ta chính là người còn lại vắng mặt trong buổi đọc kịch bản.
Chẳng nói được có ấn tượng gì xấu, dù gì giờ đây buổi đọc kịch bản của rất nhiều bộ phim truyền hình quả thực chỉ là hình thức.
Nhưng cô cũng không thể phủ